Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1527: Hồn Chi Nguyền Rủa (2)




”Ớ … Vậy phải nói như thế nào? Tâm địa Thái Thượng Lão Quân?”

Nghe hai người này biện luận quá nhàm chán, Diệp Thiếu Dương nhổ xong mấy sợi dây trên

tay hai bộ thi thể, đồng thời tìm được phong ấn bên trên thân thể bọn họ, mặc dù không rõ

nguyên lý phong ấn, nhưng bằng pháp lực của hắn, trực tiếp phá giải cũng không phải việc khó,

chỉ là sẽ để cho nhục thể tổn thương. Tuy nhiên cái này cũng không phải là quan trọng, vì mình

cũng không phải nhìn bọn họ hoàn hồn.

Dùng Đinh Diệt Linh mở một lỗ nhỏ hình chữ thập ở trên trán của bọn họ, Diệp Thiếu Dương

xuất ra Dẫn Hồn Châm nhỏ nhất trong Thập Bát Thần Châm, phần đuôi dùng dây đỏ buộc lên,

đâm vào ấn đường, vận chuyển cương khí, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên.

Một sợi hồn phách hơi mờ bị kéo khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương đem hai quỷ hồn kéo ra, dùng hai tấm Hiện Hình Phù để Tạ Vũ Tình và Kỳ

Thần thấy được.

Ba người mở to hai mắt nhìn nhau, hai người đều là nam, một người hơn ba mươi tuổi, một

người hơn năm mươi tuổi, râu đen lún phún, hai người nhìn lẫn nhau một cái, lại nhìn ba người

Diệp Thiếu Dương, ánh mắt đục ngầu dần dần sáng lên, nhìn qua Diệp Thiếu Dương, một ông

trong đó lên tiếng: “Tam tiên quy tông.”

“Gì?”

Lão giả sửng sốt một chút: “Ngài không phải là đệ tử Tam Thần Miếu?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta thuộc Mao Sơn.”

“Mao Sơn…” Hai người sửng sốt, nhìn nhau, lão giả hỏi: “Là ngài thả chúng tôi ra?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại hỏi: “Ngài có phải đến phục sinh tiểu Vũ hay không?”

Diệp Thiếu Dương lại gật gật đầu.

“Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi!”. Lão giả lúc này mới thở phào một cái, dùng tiếng

phổ thông pha giọng Hồng Kông hỏi: “Làm phiền ngài chút, xin hỏi năm này là năm nào?”

“Năm 2016.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, tính toán một chút, nói: “Hơn ba mươi năm rồi…”

Sau đó lại hỏi Diệp Thiếu Dương làm thế nào phát hiện ra Hạng Tiểu Vũ bị chôn ở đây, tại sao

lại muốn tới cứu hắn vân vân, Diệp Thiếu Dương bị hỏi đến phiền, nói: “Các ngươi trả lời vấn

đề ta hỏi trước đã, các ngươi làm thế nào bị chôn sống?”

Kết quả lão giả mới mở miệng ra liền nói một câu làm ba người giật mình không thôi: “Chúng

tôi là tự nguyện hi sinh.”

Tạ Vũ Tình cả kinh: “Cái gì, tự nguyện???”

Lão giả lườm nàng một cái, vẫn nhìn qua Diệp Thiếu Dương, nói: “Hai chúng tôi, một là sư

huynh tiểu Vũ, một là sư thúc hắn. Ngài đã có thể tìm tới nơi này, chuyện năm đó tự nhiên

cũng sẽ biết, tôi liền không lắm lời, nói đơn giản, lúc ấy tiểu Vũ muốn cùng Phi Cương kia

quyết đấu, biết mình không cách nào hoàn thành phong ấn, thế là liền sớm bố trí hết mọi

chuyện ở đây.

Mộ phần là hắn tự đào, quan tài là hắn định vị bày xuống, trận pháp dựa theo yêu cầu của hắn

bố trí, đương nhiên tầng màng nước nhau thai, còn có Dẫn Hồn tuyến đều là sau khi hắn chết,

cô nương kia dựa theo lời hắn phân phó mà làm thay. Hai chúng tôi, là khi hắn về tông môn cầu

cứu, tự nguyện hi sinh chính mình đến giúp hắn.

Bởi vì hắn cần cơ thể sống dưỡng hồn, nhất định phải có hai bộ thi thể cung cấp Nhân Du, mà

trước tiên phải nuốt vào một loại pháp dược, lại tác pháp hòa tan huyết nhục của mình, người

bình thường không làm được, trọng yếu nhất chính là, chúng tôi không tìm thấy người bình

thường nguyện ý hiến thân.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng hiểu, thở dài: “Các ngươi hi sinh thật lớn.”

Lão giả đau thương cười một tiếng, nói: “So với những gì tiểu Vũ hi sinh, chúng tôi có đáng là

gì, hắn vốn là một pháp sư vô cùng có tiền đồ, thiên phú kinh người, tương lai chú định sẽ trở

thành nhất đại tông sư, thế mà vì trấn áp cương thi, hắn tự nguyện hi sinh, chúng ta thì sợ gì bỏ

mình!”

Diệp Thiếu Dương thở dài, cũng không biết nói cái gì cho phải, hỏi bọn họ chuyện năm đó biết

được bao nhiêu, kết quả hai người còn không biết nhiều bằng mình: Bọn họ chỉ là nghe tiểu Vũ

kể lại đại khái, cũng không chân chính tham dự trong đó, lại nói thời điểm liền tự sát hi sinh,

chuyện gì cũng không biết.

Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Không nói nữa, ta đưa các ngươi đi Âm Ti báo tin, các ngươi

mặc dù tự nguyện lưu lại dương gian, nhưng nhất định là vì tác pháp hiến thân, không những

không qua, còn có công đức, các ngươi yên tâm mà đi báo, kiếp sau nhất định có thể đầu thai

tốt.”

Hai người chắp tay hoàn lễ, nói: “Đa tạ pháp sư cứu giúp, chỉ là chúng tôi còn muốn ở lại, nhìn

xem tiểu Vũ phục sinh, hiệp trợ hắn một chút.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này thì không cần, các ngươi hiện tại là quỷ, cũng không giúp

được cái gì, vẫn là sớm đi Âm Ti đưa tin đi.”

Nói xong hắn dứt khoát trực tiếp vẽ một đạo linh phù, lần lượt dán lên mặt hai người.

“Cẩn thận…”

Lão giả lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Thiếu Dương cưỡng ép thu lại.

Cẩn thận cái gì?

Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, không nghĩ nhiều, trực tiếp đem Dẫn Hồn Phù ném ra bên

ngoài, thổi một ngụm, bay về hướng bắc, rất nhanh nó dựa vào linh lực, phá vỡ hư không, tiến

vào quỷ vực.

Diệp Thiếu Dương phủi tay, trực tiếp kéo cái gọi là “Màng nước nhau thai “, tính cả những sợi

dây đỏ kia ra, miệng lẩm bẩm: “Cái gì gọi là Tam Thần Miếu, không phải là có thể ác như vậy,

một lời không hợp liền hi sinh chính mình, thật không xem bản thân mình ra gì.”

Tạ Vũ Tình nói: “Xả thân quên chết, thấy chết không sờn, chẳng lẽ không đúng sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi mà ôm cái thái độ này, sớm cũng không biết chết mấy trăm lần.”

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng mà mỗi lần nhìn ngươi ta đều thấy ngươi cũng rất liều mạng ….”

“Liều mạng, đâu có phải là đâm đầu chịu chết. Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt,

tu hành không dễ, chưa già đã muốn hi sinh, tôi tu luyện nhiều năm như vậy, không phải là vì

chịu chết. Đương nhiên, nếu như thời điểm cần phải liều mạng, thì sẽ liều, để có thể tìm được

một con đường sống.”

Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.

Mang hết thảy chướng ngại vật ra ngoài, Diệp Thiếu Dương mới trực diện Hạng Tiểu Vũ, hai

tay kích thích ngón tay của hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn đang cầm một vật màu sắc như

mật sáp, hình dạng giống một cái ấm, hai bên nhô lên, có thể mô tả bằng một hình tượng không

thích hợp là: Rất giống một thỏi vàng ròng mọc cánh.

Diệp Thiếu Dương hai tay nắm hai cánh tay Hạng Tiểu Vũ, dùng cương khí nhẹ nhàng cảm

giác, phát giác trong tay hắn là một kiện pháp khí kỳ quái, bên trong có một loại lực lượng thần

bí, cùng thân thể của hắn liên thông.

Dùng cương khí dò xét lặp đi lặp lại, Diệp Thiếu Dương trong lòng ít nhiều cũng có chút phán

đoán, đứng dậy nói: “Trong tay hắn có một đồ vật lực lượng kỳ quái, rất có thể là pháp khí

dùng để thi triển nguyền rủa, tôi chưa có cách giải loại nguyền rủa này, không dám loạn động.

Vạn nhất hủy nhục thể của hắn, vậy thì phiền phức lớn.”

Tạ Vũ Tình lập tức nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không có chủ ý, nhìn qua thi thể Hạng Tiểu Vũ nói:

“Hắn đã ngủ ba mươi ba năm, có ngủ nhiều thêm một hai ngày cũng không vấn đề gì, ngày mai

Lãnh Ngọc đến, tôi để nàng nhìn xem, nàng hiểu biết nhiều hơn về mấy loại đồ vật phương tây

này, biết đâu có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương từ trong hầm mộ bò lên, ngồi trên đồng cỏ, cởi giày, dùng gậy gỗ cạo bùn +

dưới đế.