Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1514: Kê túc sơn (2)




Cha tôi phát thiện tâm, vụng trộm dẫn ông ấy về, giấu ở trong núi sâu, thường xuyên bảo tôi đi đưa cơm cho ông ấy, Tử Sam pháp sư mỗi ngày nhàm chán, thấy tôi có chút tuệ căn, liền thu tôi làm đệ tử.

Nhưng ông ấy nói tôi không có phật duyên, cho nên chỉ truyền thụ cho tôi pháp thuật, chưa truyền thụ phật pháp, cho nên tôi chỉ là ký danh đệ tử của ông ấy, vẫn chưa vào Kê Túc Sơn. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, sư phụ được sửa lại án xử sai, trở lại Kê Túc Sơn, tôi không đi theo. Lúc ấy khôi phục thi đại học cao đẳng, tôi cũng là một cái trùng hợp, thi vào học viện ngoại ngữ.”

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, mới coi như là hiểu. 

Lý Tố Chân nhìn Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị nói: “Hai vị này cũng là pháp sư sao?”

Trương Tiểu Nhị vỗ vỗ bộ ngực căng, đắc ý trả lời: “Chị ấy là cảnh sát, con là pháp sư, con là đồ đệ của anh ấy.”

Lý Tố Chân sự chút giật mình, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu trẻ tuổi như vậy đã thu đồ đệ.” 

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Nhặt được đồ đệ, cô ấy cứ muốn bái sư con cũng không có cách nào cả.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Dì đừng nhìn sư phụ con trẻ tuổi, anh ấy lợi hại lắm.”

Thấy Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn mình một cái, câu nói kế tiếp phải nuốt trở vào. 

“Tôi cũng từng nghe sư phụ nói, Mao Sơn là một trong mấy môn phái lớn nhất giới pháp thuật, cậu là Mao Sơn đệ tử, hẳn là không kém.”

Nói đến đây, Lý Tố Chân thở dài: “Chẳng qua lợi hại nữa thì thế nào, năm đó Hạng Tiểu Vũ mạnh như vậy, lúc đó chẳng phải rơi vào kết cục đầu một nơi mình một nẻo.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương giật mình, cũng không quản đối phương có cảm giác hạ thấp mình nói: “Tiền bối, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 

“Vốn tôi là hạ quyết tâm không nói, năm đó chính phủ và trường học cùng nhau điều tra tôi, tôi cũng thủ khẩu như bình, bởi vì tôi cho rằng tai nạn tới đó đã kết thúc, chuyện quá khứ, thì không cần nhắc lại, hơn nữa người thường cũng hoàn toàn sẽ không tin tưởng những thứ tôi từng trải qua.

Thẳng đến mấy ngày hôm trước, hai người trẻ tuổi kia tìm tới tôi, nói Tư Tư có thể lại đi ra rồi, tôi mới ý thức được mình đơn thuần cỡ nào, cho nên, tôi nguyện ý đem thứ mình biết đều nói ra.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vốn đang lo lắng sau khi tìm được bà, bà ấy cái gì cũng không muốn nói, không ngờ nhẹ nhàng như vậy có thể làm bà mở miệng, cái này coi như là niềm vui ngoài dự liệu. 

“Tiền bối, tôi muốn xen vào một câu, bà nói một đôi pháp sư trẻ tuổi kia, là lai lịch gì?”

“Bọn họ là đến từ Hongkong, là môn nhân của Hạng Tiểu Vũ, tuy trẻ tuổi, nhưng pháp lực thông huyền, cho nên mới được tông môn phái ra điều tra chuyện năm đó, cái này đối với cậu mà nói, là một chuyện tốt.”

“Tôi?” 

“Đúng vậy, Vương Mạn Tư hầu như là không thể chiến thắng, nếu cậu tự mình hành động, tất nhiên không phải đối thủ của cô ấy, vừa lúc bây giờ có bọn họ chống đỡ ở phía trước, cậu có thể giúp bọn họ, cũng miễn cho giẫm vào vết xe đổ của mấy người chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười.

Trương Tiểu Nhị bĩu môi, rõ ràng không phục. 

Tạ Vũ Tình cố ý nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cậu đừng có không phục.”

“Tôi phục.” Diệp Thiếu Dương hỏi Lý Tố Chân: “Bọn họ ở chỗ nào?”

“Bọn họ ở khách sạn trên trấn, bọn họ đều là có lai lịch, tự nhiên không có khả năng ở trong ngôi nhà tồi tàn của tôi.” 

Trương Tiểu Nhị nói: “Thì ra là đại nhân vật, ha ha, lát nữa ta phải xem bọn họ là nhân vật lớn cỡ nào.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô nói: “Chuyện của giới pháp thuật, em đừng xen vào.”

Lý Tố Chân lấy ra di động, gọi điện thoại, một lát sau lại buông xuống nói: “Điện thoại không gọi được, các người có thể giúp tôi đi gọi bọn họ một chút hay không, có chút tình huống, tôi cũng chưa nói với bọn họ, vừa lúc các người cũng đến đây, tôi muốn cùng nhau nói cho mấy người, cũng không cần nói hai lần, nhớ lại thêm một lần, với tôi mà nói cũng là một loại thống khổ.” 

Diệp Thiếu Dương nói với Trương Tiểu Nhị: “Em đi.”

“Vì sao là em, em không đi.” Sau đó đảo đảo tròng mắt nói: “Được, em đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em có chủ ý gì?” 

“Không có chủ ý mà, đồ đệ làm việc cho sư phụ, không phải nên thế sao.” Trương Tiểu Nhị cười lên xấu xa, hướng Lý Tố Chân hỏi vị trí khách sạn cùng tên họ đối phương, sau đó trực tiếp đi.

“Mấy người chờ một chút, tôi vừa lúc tìm mấy món đồ.”

Lý Tố Chân nói xong, đi đến mé giong cái giường, nơi đó còn có một cánh cửa nhỏ, đi thông nhà sau. 

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thấy, trên cửa nhỏ treo một tấm gương, phía dưới có vài dấu ấn màu đỏ, lập tức đoán được đây là một cái kết giới cùng loại môn thần, bảo hộ gian phòng nhỏ kia bên trong không bị tà vật quấy nhiễu.

Trong quá trình chờ đợi, trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó một người đi vào, đứng ở cửa nói: “Tiền bối có nhà không, ta thấy cửa mở liền vào.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là một muội tử, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo da quần da bó sát, dáng người không tệ, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, có chút ý tứ đặc công. 

Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng muội tử trước mắt này tuy bề ngoài cũng tính là ưa nhìn, nhưng không có loại khí chất nội liễm kia của Nhuế Lãnh Ngọc, tuy lãnh khốc, thoạt nhìn chính là khí chất bộc lộ hết sự sắc bén ra.

Cô vừa đứng ở cửa, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm nhận được một luồng linh lực từ trên thân cô phát ra, cái này nói lên trên người nhất định là mang theo pháp khí lợi hại nào đó.

Cũng không biết là cố ý không khóa linh lực hay không, cứ như vậy trút ra, pháp sư hơi có thực lực lập tức có thể phát hiện được. 

Pháp khí của bản thân Diệp Thiếu Dương, từ trước tới giờ đều là dùng linh phù cố định linh khí, không cho tiết ra ngoài, thật ra không phải khiêm tốn, mà là linh lực nếu tiết ra ngoài, ở thời điểm đấu pháp với quỷ yêu, tương đương đem thực lực cùng vị trí của mình nói cho đối phương trước.

Thực lực là vương đạo, nhưng chi tiết cũng có thể quyết định thành bại.

Những điều này đều là Thanh Vân Tử dạy. 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên lại nhớ tới sư phụ, ẩn tàng cả đời, người khác đều cho rằng ông nhiều nhất là Địa tiên, kết quả cuối cùng dám sống mái với Vô Cực thiên sư công nhận thiên hạ đệ nhất... Đây mới là cảnh giới của khiêm tốn.

Cô nương nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình, cũng sửng sốt một phen nói: “Mấy người là loại người nào.”

Chào hỏi vậy cũng quá không lễ phép. Tạ Vũ Tình khó chịu nói: “Chúng tôi là loại người nào chuyện liên quan gì tới cô, cô là chủ nhân nhà này?” 

Cô nương cười lạnh một tiếng, cố ý làm ra vẻ khoan dung không so đo, đi vào trong phòng.

Lúc này Lý Tố Chân ôm một cái hộp từ trong buồng đi ra, nhìn thấy cô nương, gật gật đầu nói: “Cô đã đến rồi, vừa lúc tôi muốn đi tìm cô, sư huynh cô đâu?”

“Hắn còn ở khách sạn, tôi đến trước một bước. Hai kẻ này là loại người nào?” 

Lý Tố Chân đem cái hộp đặt ở trên giường, giới thiệu: “Cô nương này là cảnh sát, cậu ấy là pháp sư, Mao Sơn. Vị này là pháp sư Hongkong Tam Thần Miếu, tên Lý Đồng. Mục đích mấy người tới là giống nhau, vừa lúc làm quen một chút.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, Tam Thần Miếu? Đó là cái quỷ gì, chưa từng nghe nói.

Lý Đồng lập tức lấy ánh mắt không khách khí nhìn quét cao thấp Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi là đệ tử Mao Sơn, Mao Sơn ta từng nghe nói, nghe nói trước kia ở giới pháp thuật rất lợi hại, thật?” 

Cái ngữ khí này, làm Diệp Thiếu Dương rất khó chịu, trả lại một câu: “Hiện tại cũng rất lợi hại.”