Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 151: Tiếp Âm Sanh Bà xuất hiện (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trái tim mình chợt chùng xuống, quay đầu lại nhìn Tiểu Mã, viền mắt của cậu cũng đã đỏ hoe, cậu đương nhiên cũng đang rất xúc động.

"Vì sao những anh linh khác không làm như vậy?". Tiểu Mã lẩm bẩm hỏi.

"Những anh linh khác chết đã lâu rồi, đối với tình cảm mẫu tử trong tiềm thức hay còn gọi là chấp niệm lúc xưa đã bị Tiếp Âm Sanh Bà lấy mất, lừa dối bọn chúng, để cho bọn chúng tưởng rằng đó là mẹ mình."

“Tiếp Âm Sanh Bà biết rõ đứa bé này đang tìm mẹ, vậy vì sao lại không ngăn cản nó?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nó bây giờ còn chưa đủ sức nắm hết những anh linh này trong tay, cũng không cần thiết phải khống chế hoàn toàn bọn chúng, vì như vậy sẽ khiến cho bọn chúng bị phản tâm lý. Dù gì nó cũng đã lên quá trình cả rồi, nửa tháng sau, anh linh sẽ hoàn toàn bị nó khống chế. Cho nên tôi đoán anh linh chúng ta nhìn thấy mới vừa rời khỏi người mẹ chưa được hai tuần, thế nên..."

Diệp Thiếu Dương im lặng thở dài, không dám nói thêm gì nữa.

Tiểu Mã bẻ tay răng rắc, cắn răng nói: "Tiếp Âm Sanh Bà chết tiệt, nếu có cơ hội, lão tử nhất định sẽ quất chết ngươi!"

Những lời của Tiểu Mã vang lên khá lớn làm anh linh trong phòng nghe được, bỗng nhiên xoay đầu, ánh mắt biến thành màu đỏ lòm như máu, một luồng quỷ khí màu đen từ trên người nó lan tràn. Nó ngồi xổm xuống, làm ra tư thế phòng thủ.

Tiểu Mã lập tức xua tay, nói với nó: "Bình tĩnh nào nhóc, bọn ta chỉ muốn giúp nhóc thôi..."

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Bây giờ nó chỉ biết chúng ta là người đã phá hỏng buổi chiêu hồn của mẹ nó, nó hiểu cậu nói gì mới lạ!"

Tiểu Mã ngơ ngẩn: "Vậy làm sao đây?"

"Bắt nó trước."

Nói xong Diệp Thiếu Dương lập tức cắt ngón giữa, vẽ thật nhanh một tờ Huyết tinh phù giao cho Tiểu Mã, cắn răng dặn dò: "Cậu cõng em gái y tá vào trong phòng, giả như Tiếp Âm Sanh Bà có đến, cậu nhớ đem phù dán lên trên đầu cửa, để cho nó không thể ra khỏi phòng!"

"OK, giao cho tôi!". Tiểu Mã gật đầu rồi ôm lấy Hứa Nhã Quyên đi ra khỏi cửa, nhìn Diệp Thiếu Dương đang đi về phía anh linh, nói vọng tới: "Tiểu Diệp tử, đừng giết nó..."

"Nhảm quá! Ai cần cậu nói!”.

Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa lấy ra một hạt đậu đồng ném xuống chân nó, anh linh lập tức rời khỏi thân thể lão Ngô, né tránh đậu đồng, chống trả Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương phi thân lên không trung, lòng bàn tay phóng ra một tờ Thiên lôi phù đánh thẳng vào người anh linh, một đạo thiên lôi từ tờ phù xuất hiện hất anh linh bay lên trời, rơi xuống đất. Diệp Thiếu Dương vung tay áo, phóng ra một xấp tiền Ngũ Đế bao vây xung quanh người của nó, lấy bát quái phương vị mà phong tỏa nó ở chính giữa.

Sau đó hắn chạy tới rút ra một bó Thiên Mộc Tàng Hương, lắc vài cái, bó nhang tự cháy, nhanh chóng chia làm tám cây nhang cắm vào tám miếng tiền Ngũ Đế, vây khốn anh linh ở bên trong, tạo nên một gông xiềng trói chặt nó lại, không cho nó nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương đứng một bên niệm chú, độ hóa sát khí trong cơ thể anh linh.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình từ phía sau lưng dồn tới, vội vàng xoay người né tránh, quay đầu nhìn lại, chẳng thấy thứ gì.

Tiếp Âm Sanh Bà!

Nó là ác quỷ đến từ cõi âm, tu vi không sâu, thế nhưng đặc điểm lớn nhất là vô hình vô tướng, đến Thông Thiên Nhãn cũng không thể thấy được. Diệp Thiếu Dương chỉ cảm giác một luồng sức mạnh vô hình từ đâu cuốn vào phòng, trong phút chốc đã đứng đối diện mình, vội vã kêu lên: "Tiểu Mã, dán phù!"

Không ai trả lời, Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Tiểu Mã đã ngã bất tỉnh bên cạnh Hứa Nhã Quyên, trong tay vẫn đang cầm Huyết tinh phù.

Tiếp Âm Sanh Bà vì sao lại đột ngột xuất hiện? Diệp Thiếu Dương buồn bực tự hỏi, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh đó đang từ dưới đất trồi lên, nỗ lực rút mấy cây Thiên Mộc Tàng Hương ra khỏi tiền Ngũ Đế, xua tan nhang khói, cố gắng bắt lấy anh linh.

"Nằm mơ đê!". Diệp Thiếu Dương phi thân lên trời, tay trái khẽ động, nặn một pháp quyết đánh thẳng về phía nó. Có thể cảm nhận được nó thoáng né tránh, sau đó lại quay về với khí thế mạnh mẽ như dời non lấp biển ban đầu. Diệp Thiếu Dương biết Tiếp Âm Sanh Bà nhất định phải bắt cho bằng được anh linh, vì thế nghìn vạn lần không thể để cho nó đoạt lấy, nếu không công sức lại đổ sông đổ biển. Hắn hít sâu một hơi, không quan tâm đến luồng sức mạnh đó nữa, nhanh chóng lấy ra một tờ linh phù dán lên trên trán anh linh, hút anh linh vào trong nháy mắt.

Sức mạnh kinh khủng cuối cùng cũng đã đánh trúng lưng hắn.

"Phụt", Diệp Thiếu Dương bay về phía trước, phun ra một búng máu, bất chấp đau đớn, vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đạp mạnh hai chân vào tường để giảm lại lực đánh, lảo đảo rơi xuống đất, sau đó xoay người rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phi thân lui về phía sau, đi tới bên cạnh hai người Tiểu Mã, cố gắng bảo vệ cho hai người, cũng là để bảo vệ cho cánh cửa, không được cho Tiếp Âm Sanh Bà bỏ chạy.

Diệp Thiếu Dương phun một ngụm máu xuống mặt đất, hít sâu một hơi, ánh mắt di chuyển liên tục trong căn phòng, nói rằng: "Một con Tiếp Âm Sanh Bà mà cũng có thể đả thương ta, tu vi không tệ."

"Khà khà khà khà..." Một âm thanh lạnh lẽo già nua chen lẫn một luồng âm phong đen tối từ đâu bay tới.

Âm phong càng lúc càng mạnh mẽ, quỷ khí màu đen phút chốc đã tràn ngập căn phòng.

Luồng sức mạnh chính giữa luồng âm phong không ngừng chuyển hoán công kích, một lần nữa hướng về phía Diệp Thiếu Dương.

Tiếp Âm Sanh Bà vốn ẩn hình ẩn tướng bây giờ lại được thêm quỷ khí ngụy trang, Diệp Thiếu Dương dù có Thất Tinh Long Tuyền nhưng vẫn không thể công kích, lại bị phân tâm do phải bảo vệ hai người Tiểu Mã, nhất thời chỉ biết mệt mỏi phản kích, có chút bị động.

"Khà khà khà khà...".Tiếp Âm Sanh Bà đắc ý cười lớn, không ngừng tạo ra tiếng cười từ bốn phương tám hướng để chọc tức Diệp Thiếu Dương, làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.

Diệp Thiếu Dương chỉ coi như không nghe không thấy, chờ sơ hở, giương tay, xuất ra sáu tờ linh phù lơ lửng giữa không trung, vừa đốt vừa điều khiển bọn chúng xoay tròn quanh thân thể. Sáu tờ linh phù như sáu ngọn đèn nhanh chóng bức lui âm phong hắc khí ra khỏi thân thể hắn ba mét.

Trong âm phong đột ngột vang lên một tiếng hừ lạnh, tất nhiên là của Tiếp Âm Sanh Bà.

Diệp Thiếu Dương hiểu ý định của nó: Lục diện huyền hỏa phù khi đang cháy thì gần như là vô địch, thế nhưng thời gian tồn tại của nó lại vô cùng ngắn, Tiếp Âm Sanh Bà rõ ràng là đang đợi huyền hỏa phù cháy hết.

Diệp Thiếu Dương cũng hừ một tiếng, nói rằng: "Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy ngươi là không có biện pháp sao?". Nói xong, hắn lập tức lấy từ bên hông ra một chiếc gương bát quái, nương theo ánh sáng của huyền hỏa phù để điều chỉnh góc độ, sau đó chiếu sang hai bên trái phải.

Đột nhiên, trong gương bát quái xuất hiện bóng dáng của một bà lão, tay trái cầm một sợi xích màu đen.

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch lên.

Hắn duỗi tay, điều khiển huyền hỏa phù sát vào mặt gương bát quái, cao giọng niệm chú: "Thiên địa huyền hoàng, bát quái bát tượng!". Sau đó tụ lại ánh sáng của huyền hỏa phù trên mặt gương bát quái. Huyền hỏa phù phút chốc hóa thành vô số đạo hồng quang phản xạ qua mặt gương, một hóa mười, mười hóa trăm, bắn thẳng đến góc tường, bùng nổ.

"Ááááá!”. Một tiếng hét thảm từ phía góc tường truyền đến.

Hình ảnh trong gương phản chiếu cảnh một bà lão bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu đen. Thế nhưng Tiếp Âm Sanh Bà vốn có tu vi rất mạnh, sau khi rơi xuống đất, nó lập tức lăn một vòng tại chỗ, sau đó lại đứng lên, quơ sợi dây xích dài trong tay quất về phía Diệp Thiếu Dương.

Có gương bát quái phản chiếu, Diệp Thiếu Dương dễ dàng đoán ra được vị trí của nó. Huyền hỏa phù vừa tắt, Diệp Thiếu đã châm một tờ linh phù khác, tiếp tục phản xạ ánh sáng.