Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1457: Dị giới gặp nguy hiểm (2)




“Hết rồi. Anh chỉ có một yêu cầu, ở lúc anh làm phép, cần hết sức chăm chú, em tuyệt đối không nên hỏi đông hỏi tây, có cái gì nghi vấn, chờ sau khi xong việc lại chậm rãi hỏi anh.”

“Biết rồi, sư phụ, mau bắt đầu đi.” Trương Tiểu Nhị sốt ruột không chờ nổi nói.

Ở dưới sự hỗ trợ của Trương Tiểu Nhị, đem Lý Vũ đặt thẳng người, cởi hết áo. 

“Oa, dáng người hắn cũng thật không tệ, một thân cơ bắp!”

Trương Tiểu Nhị dùng sức day day ở trên ngực hắn.

“Em là đồ dê cụ, em nghiêm túc một chút cho anh!” 

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn.

Trương Tiểu Nhị thè lưỡi, lúc này mới bắt lấy hai tay Lý Vũ, bẻ đến phía sau.

“Có thể tóm chặt không?” Diệp Thiếu Dương nhìn một thân cơ bắp của Lý Vũ, có chút lo lắng. 

“Yên tâm đi.” Trương Tiểu Nhị lại duỗi ra một chân, dùng đầu gối tì chặt sau lưng Lý Vũ.

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Lý Vũ, phát hiện hai mắt hắn không ngắm nhìn phía trước, thỉnh thoảng cười vài tiếng ngây ngô, đối với tình cảnh của bản thân không có bất cứ tri giác nào, càng không có phản kháng.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm từ trong ba lô lấy ra hộp kim chứa Thập Bát Thần Châm, lấy ra hai cây kim, phân biệt cắm ở trên hai vai của Lý Vũ, sau đó ở ngực hắn dán năm tấm linh phù, phù đầu tương đối, hình thành một vòng tròn, bút chấm chu sa, vẽ một cái Tàng Đầu Dẫn Hồn Phù. 

Liên tục vẽ năm lá bùa, là một cái phù trận loại nhỏ lấy thân thể Lý Vũ làm vật dẫn, giống như một cái từ trường, có thể hấp dẫn hồn phách mất đi, giảm bớt độ khó dẫn hồn.

Sau khi hoàn thành bộ sậu này, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái chén lưu ly cỡ nhỏ, đổ dầu thắp vào bên trong, từ trên ống mực cắt đứt ba sợi dây đỏ, chập lấy nhau, đại biểu ba hồn của con người, đặt ở trong chén lưu ly làm bấc đèn.

Ở trong quá trình chờ đợi bấc đèn thấm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lý Vũ, Tạ Vũ Tình đem điện thoại trực tiếp đưa cho mẹ của Lý Vũ, đương trường báo ra tin tức. 

Diệp Thiếu Dương vội ghi lại ở trên linh phù, thiêu hủy ở trên nến trường minh.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương đốt một bó hương trường sinh, hun dưới mũi Lý Vũ một hồi, sau đó bản thân cũng hít một ngụm hương, một bàn tay ấn nhân trung của Lý Vũ, một tay khác bao phủ đỉnh đầu, trong miệng lặng lẽ niệm Toái Hồn Phục Dẫn Chú.

Loại chiêu hồn cho người sống này, nghi thức tụ hồn, khác với chiêu hồn bình thường: 

Người ta sau khi chết, mặc kệ hồn phách ở âm ty hay ở nhân gian du đãng, chỉ cần có ngày sinh tháng đẻ và vật từng dùng lúc còn sống, đều có thể hỏi hoàn thành chiêu hồn, nhiều nhất cũng chỉ là hỏi mấy câu, sau đó đưa trả âm ty, cho nên pháp sư bình thường cũng có thể làm được, nhưng loại sưu hồn cùng tụ hồn cho người sống này cực kỳ hao phí thần niệm cùng pháp lực.

Cho dù là thiên sư bình thường, cũng không nhất định có thể hoàn thành, chỉ là đến loại cấp bậc này của Diệp Thiếu Dương, trên cơ bản bất cứ pháp thuật nào cũng có thể cử trọng nhược khinh.

Lui một bước mà nói, pháp thuật nếu ngay cả hắn cũng không thể hoàn thành, toàn bộ nhân gian cũng không mấy ai có thể làm được. 

Dụng thần niệm nắm hai hồn bảy vía trong cơ thể Lý Vũ, coi đây là sợi, lợi dụng lực lượng hấp dẫn lẫn nhau trời sinh giữa ba hồn bảy vía để tìm kiếm tung tích thiên hồn.

Cái quá trình này giằng co khoảng một hai phút, trong thần thức của Diệp Thiếu Dương cuối cùng linh quang thoáng hiện, phát hiện chỗ thiên hồn của Lý Vũ, lập tức dùng chú ngữ kích hoạt Toái Hồn Phục Dẫn Chú.

Năm tấm linh phù dán ở trước ngực Lý Vũ, phù văn bên trên cùng nhau sáng lên, linh lực sôi trào, không ngừng xoay tròn, hình thành một cái từ trường hồn lực, đem thiên hồn bị tìm được hấp dẫn tới đây... 

Lúc này Diệp Thiếu Dương mới phát hiện, có một lực lượng đang kéo thiên hồn, không thả nó rời khỏi.

Mất sức rất lớn, Diệp Thiếu Dương cuối cùng đem thiên hồn từ trong lực lượng này rút ra, ở trong một mảng hỗn độn của thần thức, nhìn thấy thiên hồn chậm rãi bay tới, lập tức khống chế lực lượng phù ấn, hồn lực của bản thân hồn phách, cùng với lực lượng thần thức của mình, ba luồng lực lượng bện thành một luồng, bao lấy thiên hồn, từng chút một kéo đến bên người mình.

Đợi tới khi hoàn toàn đem thiên hồn khống chế, thần kinh căng thẳng của Diệp Thiếu Dương mới trầm tĩnh lại, thở phào một cái, làm phép tiến hành đến một bước này, mười nắm chắc chín rồi. 

Thần thức bao lấy thiên hồn, đang muốn đưa vào trong thân thể Lý Vũ, đôi mắt thiên hồn trong giây lát mở ra, trong hai con mắt lộ ra vô tận bóng tối, giống như hai vòng xoáy thật lớn.

Xong rồi!

Suy nghĩ này vừa sinh ra, Diệp Thiếu Dương lập tức muốn đem thần thức thu hồi, nhưng đã không còn kịp. 

Diệp Thiếu Dương cảm giác được ba hồn bảy vía trong cơ thể của mình trong giây lát rời khỏi thân thể, bị lực lượng nào đó không thể kháng cự trong vòng xoáy cuốn vào...

Trương Tiểu Nhị nhìn thấy Diệp Thiếu Dương làm phép đến một nửa, cả người run lên, đầu đột nhiên cúi xuống, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác không tốt, đợi một hồi không thấy động tĩnh, nhịn không được kêu lên: “Sư phụ, sư phụ?”

Tiến lên đẩy một phát, kết quả Diệp Thiếu Dương trực tiếp ngã xuống. 

Trương Tiểu Nhị lúc này mới hoảng hốt, vốn định gọi người, lời đến bên miệng, đột nhiên nghe thấy trong miệng Lý Vũ phát ra một loại thanh âm “cô lỗ cô lỗ”, vì thế vòng đến phía trước nhìn.

Cánh tay Lý Vũ kéo, đột nhiên bắt được tay cô, đồng thời hai mắt mở ra, trong miệng phát ra một chuỗi tiếng cười quỷ dị.

Trương Tiểu Nhị lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, tựa như bị cái gì hút vào, cả người bay lên, ở không trung bay tới bay lui, nàng đưa tay muốn bắt được cái gì, giãy giụa vô ích hồi lâu, cũng vô dụng. 

Đột nhiên, một đôi tay bắt lấy cô.

Giống như là một cọng cỏ cứu mạng, Trương Tiểu Nhị lập tức bắt lấy không nhả, đợi một hồi, loại cảm giác choáng váng kia trôi đi, trước mắt tất cả dần dần rõ ràng lên, Trương Tiểu Nhị mở mắt, chăm chú nhìn lại, đầu tiên là thấy được một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng vui vẻ, lập tức kêu một tiếng: “Sư phụ!”

Sắc mặt Diệp Thiếu Dương lại rất khó coi nói: “Em sao cũng đến đây!” 

“Em...” Trương Tiểu Nhị lập tức đem tình huống vừa rồi nói một lần, sau đó quay đầu nhìn bốn phía, cả người hoàn toàn ngây dại:

Chung quanh là từng tòa nhà lớn, còn có một số nhà trệt, bộ dáng nhìn qua đều rất cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời xám xịt, âm trầm đến cực điểm.

“Đây là nơi nào vậy, chúng ta không phải ở bệnh viện sao, sao lại tới nơi này?” Trương Tiểu Nhị bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, khẩn trương hỏi. 

“Anh đã trúng kế, có một con quỷ nấp ở phía sau thiên hồn của Lý Vũ, thừa dịp anh làm phép đến thời khắc mấu chốt nhất, đột nhiên xông ra, đem linh hồn của anh kéo đến nơi đây. Về phần em...” Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái: “Là tự mình đưa lên cửa.”

“Ặc... Đây là nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em nhìn kỹ chút nữa.” 

Trương Tiểu Nhị nhìn quanh, quan sát một hồi lâu, rồi lên tiếng: “Đây là học viện ngoại ngữ mà! Ồ, không đúng, có một số nơi khác biệt, ký túc xá cũng ít hơn mấy tòa.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em không sai, nơi này chính là học viện ngoại ngữ, nhưng thật ra là học viện ngoại ngữ rất nhiều năm trước!”

Trương Tiểu Nhị nhất thời kẹt, sau một lúc lâu mới thì thào: “Rất nhiều năm trước... Vì sao có thể như vậy?”