Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1434: Đại náo âm ty (3)




“Thật hay không thật tâm không biết, tóm lại đây là phạm tội, thứ nhất, âm dương giao thái, một nam một nữ, đây là luật pháp âm ty, không thể trái...”

Lời còn chưa dứt đã lọt vào lão quỷ phản bác: “Nhưng cổ đại không phải như thế!”

Công tào trợn hai mắt: “Chuyện nhân gian luôn thay đổi, âm luật cũng không thể không thay đổi chút nào chứ! Lại nói hiện tại nhân gian nam nhiều nữ ít, một mình ngươi đã chiếm sáu người, ngươi bảo đám chó độc thân, khụ khụ, người độc thân kia làm sao bây giờ!” 

Gần đây nghe nhiều tiểu thuyết trong Quỷ Thư Số Một, học được không ít cách dùng từ nhân gian lưu hành.

“Ngươi loại tình huống này, chỉ có hai lựa chọn, một là tái thế làm người, nhưng sinh ra là yếu sinh lý, cả đời không thể đụng vào nữ nhân, hoặc là... Luân hồi làm lợn giống, cả đời chỉ vì giao phối mà sống, triệt để thỏa mãn dục vọng của ngươi. Hai loại lựa chọn này, đều có thể rửa đi nghiệp lực của ngươi, ngươi chọn một cái đi.”

Chanh Tử bật cười, hai loại lựa chọn này, quả thật quá khó làm người rồi. 

“Lợn sao... lợn nhà hay là lợn rừng?” Lão quỷ hỏi. Người ta sau khi chết, hồn phách thiên tri, đối với thú loại tuy không có hảo cảm gì, cũng không kỳ thị giống nhân loại.

Công tào nói: “Có khác nhau sao?”

“Nếu là lợn rừng, không cần chịu của người ta một đao, ta liền chọn lợn giống!” 

Chanh Tử che miệng cười to.

Công tào nói: “Là lợn nhà, nhưng ngươi không nợ mạng người, lại ủy khuất đầu thai súc sinh đạo, không cần chịu của người ta một đao, trong minh minh tự có an bài, cuối cùng miệt mài quá độ mà chết.”

“Cái này được, vậy ta chọn lợn, lợn giống!” 

Công tào cười cười, dùng bút đỏ ở trên danh sách móc tên của hắn, xử lý đi Luân Hồn ti đưa tin.

Chanh Tử cười tới mức sắp không thẳng được lưng.

Việc nam nữ thật sự hấp dẫn người ta như vậy sao, vì cái này, tình nguyện làm lợn giống... 

Đoạn việc vui này qua đi, lại bắt đầu trở nên nhàm chán, Chanh Tử rốt cuộc không ngồi được nữa, bảo một quỷ sai đi đem Quỷ Thư Số Một của chính mình cầm đến, truyền phát một tiểu thuyết mạng, thanh âm chỉnh đến thấp nhất, ngồi ở một góc sảnh chờ lệnh bắt đầu nghe, giết thời gian.

“Kế tiếp.” Công tào đem danh sách lật đến trang tiếp theo: “Thanh Vân Tử.”

Cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghe cái tên này, mơ hồ cảm thấy hẳn là đạo sĩ, ngẩng đầu nhiều nhìn một cái. 

Thấy là một đạo sĩ trang phục bình thường, cũng không để ý hỏi: “Là pháp sư sao?”

Thanh Vân Tử hàm hồ ừ một tiếng rồi nói: “Mau kết thúc đi. Ta muốn đi đầu thai.”

“Hiện tại đang lúc âm ty dùng người, nếu là pháp sư, có thể xin ở lại âm ty, đi Quân Bị ti phục dịch.” 

Thanh Vân Tử xua tay nói: “Ta không làm âm binh cái gì, ta chỉ đầu thai.”

“Có thể đầu thai hay không, cũng không phải ngươi định đoạt, vội như vậy làm gì.”

Công tào bĩu môi, thầm nghĩ thật sự là một quái nhân, có thể ở lại âm ty, hầu như là tâm nguyện của toàn bộ vong hồn, dù sao có thể tu luyện, tương lai còn có cơ hội chứng đạo, người này lại vội vàng muốn đi đầu thai! 

Theo thường lệ nhìn lướt qua số năm âm đức cuối cùng danh sách, công tào hóa đá tại chỗ.

Người thường một kiếp không làm chuyện gì xấu, ngẫu nhiên làm chút chuyện tốt nho nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ tích lũy mấy trăm năm âm đức, còn có một số là bị âm, nhưng âm đức của Thanh Vân Tử, vậy mà có hơn ba mươi vạn năm!!

Bản thân Thanh Vân Tử cũng ghé tới, nhìn một cái, âm thầm mắng: “Ít như vậy!” 

Công tào cả kinh nói: “Ngươi làm như thế nào?”

“Cái này có gì khó, siêu độ nhiều ác quỷ lệ yêu một chút là được, tu vi ngàn năm trở lên cái loại đó, bắt mười con đã là một vạn năm tu vi, ta cũng là quá lười, cả đời cũng chỉ bắt hơn trăm con.” Thanh Vân Tử xấu hổ gãi gãi đầu. Thân là một chưởng môn bài vị linh tiên, lão là thật sự vì chiến tích của mình cảm thấy có chút xấu hổ.

Công tào nghe vào trong tai, lại chấn động không thôi, tà vật hơn một ngàn năm tu vi, cả đời bắt trên trăm con? 

Nhanh chóng nhìn lướt qua “hồ sơ” của Thanh Vân Tử, công tào kinh hô: “Cái gì, ngươi là Mao Sơn chưởng môn Thanh Vân Tử!!”

Một tiếng này long trời lở đất, ngay cả hai ngân giáp quỷ võ sĩ phía sau hắn cũng bị dọa giật mình.

Chanh Tử nghe sách nghe đang đầu nhập, nghe thấy bên này kêu la, ngẩng đầu trừng mắt nhìn một cái: “Ồn ào cái gì!” 

Sau đó cúi đầu tiếp tục nghe sách, đột nhiên nhướng mày, mơ hồ ý thức được cái gì, vội vàng lại ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng ở trên mặt Thanh Vân Tử, miệng chậm rãi mở ra, kêu một tiếng: “Gia gia!”

Thanh Vân Tử đã sớm phát hiện nàng, một mực trốn tránh, lúc này thật sự trốn không nổi nữa, đành phải hướng nàng cười cười: “Có khỏe không?”

Chanh Tử có chút nghẹn lời, vội vàng đi tới, đỡ lấy bả vai Thanh Vân Tử: “Gia gia là tới tìm con sao?” 

Quay đầu nhìn nhìn trong đám người nói: “Lão đại của con không tới sao?”

Thanh Vân Tử ho khan hai tiếng nói: “Hắn đến đây làm gì, ta tự mình đến.”

“Ồ, vậy ngài tới làm gì? Đúng rồi, gia gia thương thế của người không có việc gì rồi sao?” 

“Không sao rồi, hoàn toàn không sao nữa.”

Thanh Vân Tử cười ha ha, ngón tay gõ gõ cái bàn: “Này, nên phán như thế nào, nói đi, ta vội đầu thai!”

Công tào nhìn nhìn Chanh Tử, lại nhìn nhìn Thanh Vân Tử, đứng đực ra ở đó. 

Chanh Tử sửng sốt một chút, ý thức được cái gì, nắm lên tư liệu trên danh sách nhìn thoáng qua, bị dọa tới mức che miệng lại.

“Trời ạ, gia gia…”

Thanh Vân Tử chỉ một hàng chữ viết bên trên nói: “Cái này không phải viết rất rõ ràng sao, ta dương thọ đã hết.” 

Trong mắt Chanh Tử lập tức trào lệ.

Chanh Tử là trong toàn bộ môn nhân của Diệp Thiếu Dương, trừ Qua Qua ở chung với hắn thời gian dài nhất, trước đó đối phó Ngư Huyền Cơ, Thanh Vân Tử ở trong nhà Diệp Thiếu Dương, mọi người không thiếu ở chung cùng một chỗ.

Ở trong mắt Chanh Tử, Thanh Vân Tử là một trưởng giả hòa ái dễ gần, quan trọng nhất: lão là sư phụ của Diệp Thiếu Dương. 

Chanh Tử luôn coi lão là gia gia. Đột nhiên biết được tin lão chết, có thể nào không bi thương.

Thanh Vân Tử vỗ vỗ đầu của nàng nói: “Sinh tử có số, là điều rất bình thường, ngươi đứa nhỏ này còn là âm thần Thiên Tử Điện, có cái gì không nhìn thoáng ra, đừng khóc.”

Chanh Tử dùng sức lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy quỷ sai: “Là ai đem hồn phách lão nhân gia câu đến!” 

Mấy quỷ sai cuống quít xua tay: “Bà trẻ ơi, thật sự không trách chúng ta được, là tự ông ấy đến...”

Chanh Tử trên danh nghĩa là thủ trưởng của bọn hắn, thực ra tương đương với con dâu của phủ quân đại nhân, công tào quỷ sai Thiên Tử Điện lén lút gọi đùa nàng là “bà trẻ”, về sau công khai gọi. Chanh Tử cổ quái tinh linh, ý đồ xấu nhiều, đoàn người đối với nàng cũng là vừa yêu vừa sợ.

Thanh Vân Tử nói: “Không quan hệ với bọn họ, là ta tự mình muốn đầu thai.” 

“Ngài muốn... đầu thai?”

Chanh Tử nghe xong lời này, trong lòng lộn xộn, lẩm bẩm nói: “Cái này sao được!”

“Người chết thì phải đầu thai, vì sao không được?” 

“Cái này... con nếu là cho người đi, lão đại bên kia làm sao mà ăn nói chứ, không được không được!”

Thanh Vân Tử khó chịu nói: “Rốt cuộc ai là sư phụ, ta muốn làm cái gì, còn phải nghe nó?”

“Không đúng không đúng, nhưng mà...” 

Thanh Vân Tử đảo mắt, chỉ vào danh sách nói: “Hơn nữa ta dương thọ đã hết, lại không hoàn dương nữa, ở lại đây làm cái gì.”