Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1388: Đại chiến ngọc cơ tử (1)




Tâm sự bị đoán trúng, khuôn mặt Ngọc Cơ Tử càng đen, không nói một lời, ra tay càng thêm tàn nhẫn, chỉ để ý tiến công.

Có Diệp Thiếu Dương chống lại Ngọc Cơ Tử, áp lực của Chanh Tử giảm hẳn, cũng không đi giúp hắn, mà là ở một bên đối phó đám đệ tử Côn Luân phái kia, coi như là hộ pháp giúp Diệp Thiếu Dương, để hắn có thể tập trung tinh lực đối phó Ngọc Cơ Tử.

Diệp Thiếu Dương dùng là Câu Hồn Tác, thời điểm quấn nhau với phất trần của Ngọc Cơ Tử, tay trái hai người cũng đều không nhàn rỗi, bắt quyết đấu pháp một phen. Cánh tay Ngọc Cơ Tử run lên, bàn tay từ trong tay áo móc ra mấy tấm linh phù, giữa hai ngón tay kẹp lấy một tấm, miết nhẹ, gấp thành hình cầu. 

“Thiên viên địa phương, sạ hiện linh quang, nhất luân nhật nguyệt chưởng trung huyền, quang hoa phổ thế lung trung diễm!”

Ngọc Cơ Tử nhanh chóng niệm chú ngữ, ngón trỏ tay trái khẽ động, đem linh phù tạo thành hình cầu búng ra ngoài, tốc độ cực nhanh đánh về phía mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương bắt một cái pháp quyết, đưa tay đi chắn. 

Nháy mắt bàn tay đánh vào linh phù hình cầu, linh phù đột nhiên mở ra, cháy lên ngọn lửa màu tím, như một tấm lưới thật lớn, hướng hắn trùm xuống.

Tử vi thiên hỏa!

Ngón út Diệp Thiếu Dương run lên, trong móng tay búng ra chu sa, bị ngón tay khéo léo móc lấy, ở trên không vẽ một đạo “Thủy Văn Phù”. 

Bút họa phù ấn tản ra ở không trung, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng: “Mau!”

Bút họa chu sa ngưng tụ lập tức chấn động, hóa thành một kết giới nước gợn, giống như một tấm khiên vô hình, bị Diệp Thiếu Dương kéo, đem tử vi thiên hỏa hoàn toàn ngăn trở.

Ngọc Cơ Tử không ngừng bắn ra quả cầu lửa, thế công mãnh liệt. Diệp Thiếu Dương cầm khiên sóng nước, phản ứng cực nhanh. 

Sau đó hai người đều tự biến trận, gặp chiêu giải chiêu, trong lúc nhất thời giữ lẫn nhau không thôi.

Ngọc Cơ Tử lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, ta hỏi ngươi, sư đệ ta Ngọc Thần Tử cùng đồ nhi Lăng Vũ Hiên, là chết ở trên tay ngươi phải không?”

“Bọn họ là chết ở trên tay môn nhân của ta, nhưng thật là nhận lệnh của ta, ngươi có thể tính ở trên đầu ta, không sao.” 

Diệp Thiếu Dương cực kỳ hào sảng thừa nhận. Tuy mình không động thủ, mặc kệ là ở nhân gian hay là âm ty, đều có thể tránh được luật pháp chế tài, nhưng chân tướng thế nào, ai cũng biết, cũng không cần thiết giấu diếm.

“Ngươi dám thừa nhận, tốt lắm!” Ngọc Cơ Tử cực lực khống chế phẫn nộ: “Ngươi có biết, Lăng Vũ Hiên là hy vọng quật khởi của Côn Luân sơn ta mấy trăm năm qua hay không!!”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười: “Cho nên, liền bởi vì vậy, ta nên để hắn cưỡi ở trên đầu ta? Ta cũng không phải người Côn Luân, hắn cũng không phải con ta, ta vì sao phải chiều hắn?” 

“Tốt tốt tốt, Diệp Thiếu Dương, ngươi và Đạo Phong giống nhau, chính là hạng người không để vua chẳng để thầy vào mắt!! Đạo môn truyền thừa nếu rơi vào trong tay ngươi người như vậy, chẳng phải là sẽ đứt hương khói!”

“Ha ha, ta nói này Ngọc Cơ Tử sư thúc, ngươi báo thù vì sư đệ cùng đồ đệ, thiên kinh địa nghĩa, căn bản không cần kéo nhiều đạo lý như vậy, cũng càng thêm không cần thủ đoạn hạ lưu như vậy. Ta với ngươi cũng không có lời thừa gì phải nói: một con đường, đem quỷ phó Trần Lộ của ta giao ra đây, ta thả ngươi đi, bằng không ngươi hôm nay chỉ sợ sẽ chết ở tại chỗ!”

Ngọc Cơ Tử cũng cười ha ha, cười đến thanh âm so với hắn còn lớn hơn. 

“Ta là đạo môn tông sư, cũng là tiền bối của ngươi, ngươi giết ta, đó là khi sư diệt tổ!”

“Ồ, như vậy à.”

Diệp Thiếu Dương thu hồi Câu Hồn Tác, chợt rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, làm phép bổ tới. “Vậy ta khi một lần!” 

Con ngươi Ngọc Cơ Tử chợt co rút lại.

Đao kiếm không có mắt, một khi động đao kiếm, vậy không là tỷ thí đấu pháp nữa, mà là chiến đấu sinh tử.

Tuy trước đó từng mọi cách điều tra tư liệu Diệp Thiếu Dương, tự cho là nắm giữ tính cách của hắn, Ngọc Cơ Tử vẫn không ngờ, Diệp Thiếu Dương sẽ quyết đoán liều mạng với mình như vậy. 

Đạo cũng tốt, phật cũng tốt, môn đệ phi thường quan trọng, đặc biệt là mấy đại tông môn, như cây lá liền cành, luôn luôn đều xưng hô nhau sư huynh đệ.

Vãn bối động thủ với trưởng bối, đầu tiên đã sai ba phần. Hơn nữa đối với người thường mà nói: trên tâm lý cũng sẽ có một loại cảm giác sợ hãi, đây là một loại bản năng dưới tư tưởng tôn ti có trật tự.

Làm Ngọc Cơ Tử chấn động là, Diệp Thiếu Dương căn bản không có loại bản năng này... 

“Nhân quả lạc linh thai, bồ đề thụ hạ sinh, tam bảo vĩnh hằng hỏa, thiêu tẫn thiên hạ sân!!”

Bên kia, Tứ Bảo cao giọng niệm chú, Tiên Hạc Linh Đăng trong tay đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu lam, chính là bồ đề chân hỏa trong phật môn tam hỏa, thổi mạnh về phía Tử Vân pháp sư.

Tử Vân pháp sư hơi tỏ ra chật vật ngăn cản, ngắm chuẩn cơ hội, rời khỏi vòng chiến, nhìn Tứ Bảo, mặt lộ vẻ thương xót nói: 

“A Di Đà Phật, Tứ Bảo sư điệt, ngươi tu thành La Hán Kim Thân, lại có thể khống chế bồ đề chân hỏa, ở trong đệ tử đời hai của phật môn ta đã xuất sắc hơn người, ngày sau tất là trụ đá giữa dòng của phật môn, lại vì một đám yêu tinh, chống đối đồng môn sư trưởng, thật khiến người ta tiếc hận, không bằng dừng tay ở đây, lão nạp nhất định không truy cứu...

Tứ Bảo sư điệt, bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.”

Tứ Bảo lộ ra mỉm cười: “Đa tạ đại sư dạy bảo, chỉ là ta đi quá xa rồi, không quay đầu được nữa.” 

Tử Vân pháp sư vừa nghe có cửa, lập tức nói: “Phật tổ có đức hiếu sinh, ngươi nếu quay đầu, chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Tứ Bảo nói: “Đại sư ngược lại cũng từ bi, ta có một chuyện xin hỏi, vừa rồi bắt cóc mấy giao nhân bị thương kia, ép làm con tin, đại sư cũng có phần, lúc ấy tâm địa từ bi của đại sư chạy đi đâu?”

Tử Vân pháp sư vừa nghe, sắc mặt đỏ lên, lập tức nói: “Việc này cũng là lỗi của lão nạp, nhưng lão nạp làm như vậy, nói đến cùng cũng là vì có cơ hội bắt Đạo Phong, vì thành đại sự, lão nạp cũng không tiếc hy sinh danh tiết...” 

“Ha ha ha...”

Tứ Bảo điên cuồng cười lên: “Không hổ là đại sư mà, ngươi cũng thật biết dát vàng lên mặt bản thân nha, bội phục bội phục!”

Sắc mặt Tử Vân pháp sư tối sầm nói: “Tội của ta, tự có giải thích, ngươi hôm nay trợ Trụ vi ngược, vì cứu yêu loại, động thủ với sư trưởng, không sợ Phật tổ tiêu diệt sao!” 

Tứ Bảo hai tay chắp chữ Thập, cao giọng nói: “Sinh ngã hà dụng, bất năng hoan tiếu, diệt ngã hà dụng, bất giảm cuồng kiêu!!”

Bột vàng rời khỏi thân thể, ở phía sau lại lần nữa hình thành một vị la hán chín đầu mười tám cánh tay, hai tay nâng lên, hướng Tử Vân pháp sư đánh tới.

Trong nháy mắt này, trong mắt Tử Vân pháp sư hiện ra một tia sợ hãi, từ trên cổ tháo xuống phật châu, hai tay kéo lấy, đột nhiên giựt ra, trên mỗi một viên phật châu đều hiện ra một đạo linh quang, là từng chữ “Vạn”. 

Hai mươi tám hạt phật châu, hợp thành Già Diệp Bà Sa Trận, ở không trung lưu chuyển, chống đỡ La Hán Kim Thân.

“Đại sư, ngươi thua rồi.” Tứ Bảo khẽ cười nói.

“Cái gì!” 

“Ngươi sợ rồi. Phật vì không biết sợ, vì xả thân, vì tín ngưỡng lực, pháp lực từ trong đó mà đến, bản thân ngươi đã sợ, vậy nhất định thất bại không thể nghi ngờ.”

Tử Vân pháp sư cau mày, đang muốn tự hỏi câu này, đột nhiên “rắc” một tiếng, phật châu vỡ hết, người bị đánh bay ra ngoài, ngã ngồi ở trên bờ cát, đập ra một cái hố to, ngồi ở bên trong không ngừng ho ra máu.

“Sư phụ!” 

“Chưởng môn sư thúc!”

Đệ tử Kê Túc sơn lập tức dừng chiến đấu, tụ tập hết ở bên người Tử Vân pháp sư, cực kỳ khẩn trương nhìn Tứ Bảo.