Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1362: Thi thể biến mất (1)




Tuyết Kỳ còn giúp Tạ Vũ Tình xử lý mấy sự kiện thần quái, thành trợ thủ không thể thiếu của cô.

“Cô nói: hồ ly tinh có phải đều là rất lẳng lơ hay không?” Tạ Vũ Tình ăn nho vừa mua, đột nhiên hỏi.

“Không có đâu, cô từ đâu ra kết luận này?” Tuyết Kỳ dùng ipad chơi games, thuận miệng nói. 

“Không phải kết luận, tôi là đoán, hồ ly tinh mà, chuyên môn mê hoặc nam nhân, không phải rất lẳng lơ sao?”

Tuyết Kỳ bật cười: “Thì ra cô là lo lắng Thiếu Dương bị cô ấy ăn mất.”

“Đúng vậy, có hồ ly tinh ở bên người, lại xinh đẹp như vậy, không nắm chắc được.” 

Tuyết Kỳ nói: “Tôi thấy sẽ không đâu, Diệp Thiếu Dương tuy nhìn như lỗ mãng, háo sắc, nhưng điểm mấu chốt là có.”

“Cái đó ai biết.” Tạ Vũ Tình lẩm bẩm một tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại vang, Tạ Vũ Tình cầm di động lên tiếp nghe. 

Điện thoại là Kỳ Thần gọi tới, sau khi kết nối nói: “Lão đại chị làm gì thế, còn chưa ngủ?”

“Cái gì, đừng nói thứ vô dụng, có việc thì nói.” Tạ Vũ Tình đối với hắn trước giờ không cho hoà nhã.

“A A, là như vậy, vừa nhận được điện thoại của ban trinh sát hình sự, nói có một đứa nhỏ, ở dưới tình huống cửa nhà khóa trái mất tích…” 

“Mất tích tìm chị làm gì!” Tạ Vũ Tình kêu lên.

“Lão đại nghe em nói xong đã, đội hình cảnh đã tra xét, cửa nhà đứa nhỏ khóa trái, không có khả năng ra được.”

“Cạy cửa sổ thôi.” 

“Đó là tầng mười sáu... Hơn nữa phụ cận cũng chưa tìm được thi thể, xem camera an ninh tiểu khu, bất cứ vị trí nào cũng không xuất hiện bóng dáng đứa nhỏ, cứ như vậy biến mất vào hư không, cho nên, lão Cửu cảm thấy nghi là sự kiện thần quái, gọi điện thoại cho em. Lão đại chị xem...”

“Chị lại không biết là sự kiện linh dị.” Tạ Vũ Tình thuận miệng hỏi: “Ở đâu?”

“Tiểu khu vườn hoa Bác Nhã, ngay tại phụ cận nhà chị, chị nếu tiện, có thể đi xem chút hay không?” 

“Biết rồi, đem địa chỉ phát cho chị, sau đó chú đi trước chờ chị.”

Buông điện thoại, Tạ Vũ Tình đứng dậy duỗi cái lưng mỏi, nói với Tuyết Kỳ: “Tiểu mỹ nữ, theo tôi đi một chuyến đi.”

“Giờ là lúc nào rồi, còn bảo tôi đi!” Tuyết Kỳ cực kỳ bất mãn. 

Tạ Vũ Tình tiến lên ôm bả vai của cô, lựa lời dỗ: “Đi thôi, ngay tại phụ cận tiểu khu này, nếu xa tôi cũng không đi. Đúng rồi, chúng ta có thể thuận tiện đi cửa hàng thức ăn nhanh mua chút bữa ăn khuya ăn, cô muốn ăn cái gì...”

“Lại lấy bữa ăn khuya dỗ tôi, Tạ Vũ Tình cô có phải thực đem tôi coi là tiểu cô nương hay không.”

“Không phải sao?” 

Tuyết Kỳ hừ một tiếng, đứng lên nói: “Đi thôi, nếu cửa hàng thức ăn nhanh đóng cửa, tôi về ngay.”

Tạ Vũ Tình nhịn cười, cùng cô ấy vào nhà thay quần áo.

Hai cô nương cùng một chỗ, cũng không có gì cố kỵ, hơn nữa Tạ Vũ Tình làm việc luôn luôn hấp tấp, trước mặt Tuyết Kỳ liền cởi bỏ khăn tắm, bên trong cũng không mặc gì. 

“Oa, dáng người này, tôi nếu là nam, tôi tuyệt đối không giữ được.” Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm hai mảng cực lớn trước ngực cô, trêu đùa.

“Cút!” Tạ Vũ Tình bị cô bé nhìn có chút ngại, vội vàng mặc quần áo. Tuyết Kỳ cũng thay quần áo, hai người đi ra khỏi nhà.

Mục tiêu ngay tại tiểu khu cách vách, cũng không cần lái xe. 

Hai người sóng vai đi ở trên đường, Tuyết Kỳ cầm một chai sữa đậu uống.

“Cô quả thực đúng là ăn hàng, không phải ăn thì là uống.” Tạ Vũ Tình trêu chọc, thật ra cô cũng biết, thân thể Tuyết Kỳ dù sao cũng là người, cũng cần bổ sung hơi nước, mới có thể bảo trì bình thường.

“Tuyết Kỳ, tôi hỏi cô, cô có tính toán gì không?” Đi ở trên đường, Tạ Vũ Tình thuận miệng hỏi. 

Tuyết Kỳ nghe xong lời này, phun ra ống hút, đáy mắt hiện ra một mảng thương cảm khác với vẻ ngoài, khe khẽ thở dài nói: “Tiểu Thước đã chết, người thân lúc còn sống của tôi cũng đều không còn nữa, tôi cái gì cũng chẳng phải, nhưng ở với cô cùng Thiếu Dương rất vui vẻ, tôi cũng không nghĩ sau này. Tương lai có một ngày hồn phách tôi tụ sinh, thì đi âm ty đưa tin.”

“Cô nỡ bỏ tôi đi sao?”

“Có lẽ đến lúc đó, mấy người đều đã chết.” 

Tuyết Kỳ cười cười, “Dù sao hiện tại ở cùng với cô, rất vui vẻ, có người bao tôi ăn uống, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

“Tôi chính là vô duyên vô cớ nuôi cái đứa ăn hàng mà.” Tạ Vũ Tình ở trên mặt cô bé véo một cái, cười lên.

Tới trong gia đình báo án, Kỳ Thần đã có mặt, sau khi báo cáo tình huống với Tạ Vũ Tình, lập tức đem một chiếc sandwich hoa quả đưa cho Tuyết Kỳ: “Tuyết Kỳ muội tử, mua cho em.” 

Tuyết Kỳ đón lấy hỏi: “Anh vì sao mỗi lần gặp mặt đều mua đồ cho tôi, có phải có ý đồ gì hay không?”

“Không có không có, chỉ là thấy em quá đáng yêu.”

Tuyết Kỳ liếc xéo hắn nói: “Anh nhất định là có ý đồ, nói đi, anh có phải thích Vũ Tình hay không, muốn để tôi nói chuyện giúp anh?” 

Kỳ Thần còn không có mở miệng, Tạ Vũ Tình nghe thấy lời này, nhằm trên mông hắn đá một cước: “Đừng nói lung tung!”

“Em cái gì cũng chưa nói mà! Thật sự là oan chết!” Vẻ mặt Kỳ Thần so với khóc còn khó coi hơn.

Tuyết Kỳ ở một bên phì cười không ngừng. 

Tạ Vũ Tình cũng trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Làm việc!”

Ba người tới căn phòng đứa bé trai kia từng ở, Tuyết Kỳ phóng thích cảm giác lực, kiểm tra mọi nơi một phen, chưa phát hiện được bất cứ âm khí gì.

“Nó trước khi ngủ, nói có người ở trong tủ, nói chuyện với nó.” Tào Dũng cha của Nhạc Nhạc nhắc nhở. 

Tuyết Kỳ lại mở ra tủ, nửa thân thể thò vào, cẩn thận tìm tòi, lúc này mới phát hiện được một luồng thi khí, lòng trầm xuống, tìm kiếm ngọn nguồn thi khí, lông mày nhíu lại từng chút một, lẩm bẩm: “Không có lý do nha!”

Tạ Vũ Tình vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi cảm giác được thi khí, kỳ quái là, tôi tìm không thấy ngọn nguồn ở đâu.” 

Ở đưa thân mình tiến vào tủ bát, thi khí đã muốn dần dần tán đi.

“Quái, lại không có thi nguyên, sao có thể chỉ cần lưu lại thi khí ở nơi này chứ.” Tuyết Kỳ ngạc nhiên nói.

“Không chừng đã rời khỏi?” Tạ Vũ Tình thử hỏi. 

“Nơi thi khí biến mất cuối cùng, tự nhiên chính là chỗ cương thi rời khỏi. Nhưng vì sao sẽ ở trong cái tủ này chứ.”

Tuyết Kỳ nghĩ đến cái gì, hỏi Tào Dũng: “Anh nói: con anh trước khi mất tích, nói trong tủ có người nói chuyện với nó?”

Hai vợ chồng cùng nhau gật đầu, tuy không rõ vì sao cục cảnh sát sẽ tìm một tiểu nha đầu nhìn mười mấy tuổi đến tra án, nhưng mà xem bộ dáng của cô bé, tựa như rất chuyên nghiệp. 

Tạ Vũ Tình vừa nghe, nói với Tuyết Kỳ: “Nói như vậy, cái tủ này quả nhiên có vấn đề, có khả năng hay không, là cương thi bắt đứa nhỏ, thông qua vách tường chui ra ngoài?”

“Kính nhờ, một người sống, sao có thể từ vách tường chui qua, cho dù là bản thân cương thi cũng không làm được, nhưng căn cứ phạm vi thi khí đến xem, nơi này lại là chỗ cuối cùng nó biến mất...”

Hai cái suy luận, đều có chứng cớ chống đỡ, nhưng kết quả lại là tự mâu thuẫn, Tuyết Kỳ vẫn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, cắn ngón tay bắt đầu tự hỏi. 

Tạ Vũ Tình không dám quấy rầy cô bé, hỏi Kỳ Thần: “Điều tra ở phụ cận chưa?”

“Đã bắt đầu điều tra ở phụ cận.” Kỳ Thần nói.