Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1354: Thanh phong minh nguyệt




Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, nhìn nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Sắc mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ trở nên cực kỳ khó coi, nổi giận đùng đùng đi về phía Quảng Tông thiên sư, đáy mắt sinh ra hai luồng lửa lệ khí.

Diệp Thiếu Dương vội bước lên phía trước, che ở trước mặt nàng, một bàn tay ấn bả vai của nàng, khuyên nhủ: “Ngươi đừng xúc động, lúc trước chúng ta là đối thủ, hắn ra tay đối phó ngươi, cũng là đương nhiên, cái này không thể trách hắn.” 

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe hắn nói, lệ khí biến mất, lẩm bẩm: “Nhưng tu vi của ta không thể khôi phục, có gì khác với đã chết!”

Quảng Tông thiên sư nói: “Ngươi đừng hoảng, biện pháp cũng không phải không có, ta có một bộ tâm pháp, có thể giúp ngươi...”

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, oán hận nói: “Ngươi có biện pháp sao không nói sớm, lúc nào rồi ngươi nói chuyện còn dài dòng như vậy.” 

Quảng Tông thiên sư nói: “Ngươi nghe ta nói xong đã, phong ấn trên nội đan, thật sự không có biện pháp cởi bỏ, nhưng ta có thể dạy ngươi một bộ tâm pháp, ngươi sau khi tu luyện, mượn dùng khống chế đối với thần thức, có thể từng chút một dẫn yêu lực trong nội đan, chỉ là trên thời gian phải lâu một chút.”

“Bao lâu?”

“Cái này phải xem ngộ tính, cùng cường độ thần thức của ngươi, mau một chút mà nói: khoảng một năm, có thể khôi phục một thành yêu lực...” 

“Một năm mới khôi phục một thành, có lầm hay không đó!” Diệp Thiếu Dương kêu lên: “Vậy muốn hoàn toàn khôi phục, phải năm Khỉ tháng Ngựa à!”

Quảng Tông thiên sư bất đắc dĩ nói: “Đây là biện pháp duy nhất, nếu có thiên phú dị bẩm phương diện này, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn một chút.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cắn cắn môi nói: “Ngươi dạy ta đi.” 

Quảng Tông thiên sư bảo nàng ngồi xuống, bản thân đứng ở phía sau nàng, một tay chụp lên đầu nàng, trong miệng lẩm bẩm, sương khói màu tím từ giữa mái tóc của nàng bay ra.

Diệp Thiếu Dương nhắm chừng lão là đang dùng thần thức che dấu cùng truyền thụ tâm pháp cho Cửu Vĩ Thiên Hồ, không dám quấy rầy, dứt khoát tới trước một đống quỷ khí kia, theo bọn họ cùng nhau chọn lựa.

Thất Bảo, Lệ Lệ tiểu quỷ bình thường kia, tu vi không sâu, chọn lựa quỷ khí tự nhiên không bắt bẻ như đám người Tiểu Bạch, mỗi người đều chọn một loại binh khí vừa tay. 

Thất Bảo chọn một cây huyền thiết trùy, bộ dáng không sai biệt lắm với Diệt Linh Đinh của mình. Lệ Lệ là tiểu cô nương, tính trẻ con chưa hết, đối với những thứ sắc bén kia không có hứng thú gì, chọn một quả tú cầu biết phát sáng, có thể hấp thụ quỷ khí, nhảy nhót ở trong tay, phương thức công kích là ném bay đi.

Còn có một tiểu quỷ mặt đen ngoại hiệu “Cục than”, tính cách trầm ổn lão luyện, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy nó lần đầu tiên, đã biết nó là hạt giống tu hành.

Quỷ cùng người giống nhau, cũng có thiên phú tu hành, năng lực cảm giác đối với linh lực càng mạnh, tốc độ tích lũy đạo hạnh cũng liền càng nhanh. 

Cục Than chọn một thanh tinh hồn kiếm rèn từ tinh thần thiết, vô cùng sắc bén, cũng không phải quỷ khí tầm thường.

Diệp Thiếu Dương nhìn chiến lợi phẩm trước mặt chồng chất như núi, không khỏi cảm thán: “Mỗ mỗ này, quả thực đúng là thổ phỉ sơn đại vương, tích lũy nhiều thứ tốt như vậy, đáng tiếc cuối cùng tiện nghi chúng ta, tội gì chứ.”

Qua Qua nhìn các tiểu quỷ môn hạ, còn có các đệ tử Thanh Phong quan, ở trên “núi kho báu” tới tới lui lui, đứa nào cũng mắt tỏa sáng, lẩm bẩm: “Ta cảm thấy so sánh, chúng ta càng giống một đám thổ phỉ hơn.” 

Thổ phỉ thì thổ phỉ đi, nhìn nhiều bảo bối như vậy, nói không động lòng là giả, Diệp Thiếu Dương xắn tay áo, cũng đi theo tiến lên tìm kiếm. Pháp khí hắn là không cần, chỉ chọn một ít dạ minh châu, châu ngọc trang sức vân vân, đựng ở trong ba lô, những thứ này đều là quỷ khí, con người là không dùng được, hắn là tính về tặng cho Chanh Tử và Tuyết Kỳ.

Các nàng không tới, mình chung quy phải mang chút quà trở về cho các nàng.

Chọn mãi đến lúc ba lô không chứa nổi nữa, Diệp Thiếu Dương mới dừng tay, hài lòng trở lại bên cạnh đám người Qua Qua. 

Cửu Vĩ Thiên Hồ còn đang tiếp nhận Quảng Tông thiên sư truyền thụ tâm pháp, hai người đều đang trong nhập định, toàn thân Cửu Vĩ Thiên Hồ bị một tầng tử khí bao trùm, vẻ mặt trầm tĩnh, không nhúc nhích.

Đám người Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh nhìn.

Qua Qua huých cánh tay Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Lão đại, ngươi lần này thật sự là trâu bò nha, thế mà ngay cả Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng thu, ngươi làm như thế nào?” 

“Một lời khó nói hết.” Diệp Thiếu Dương cũng không biết nên nói như thế nào.

Tiểu Bạch hỏi vấn đề thực tế: “Vậy chúng ta nên gọi cô ấy là tỷ tỷ, hay là muội muội?”

Qua Qua nói: “Dựa theo trình tự nhập môn, cô ấy nhỏ nhất, tự nhiên là muội muội của chúng ta, cái này cũng không phải dựa theo thực lực, gia có gia quy mà!” 

Tiểu Bạch nói: “Vậy ngươi cứ gọi cô ấy là muội muội đi, ta là không dám gọi.”