Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1350: Thu yêu trở về




“Đây là nhân loại của hồng hoang thế giới. Chẳng qua, tại sao có thể như vậy?” Cửu Vĩ Thiên Hồ nói.

“Khả năng cao là bị đoạt xá rồi, Thông Huyền chỉ có linh thân, sau khi đoạt xá, có thể biến hóa.” Diệp Thiếu Dương tức giận đến mức nghiến răng: “Tên khốn này là đối thủ cũ của ta, chỉ tiếc lần này vẫn để hắn chạy thoát!”

“À, ta hỏi một câu, ngươi đừng tức giận.” 

“Cái gì?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ rụt rè hỏi: “Hắn có phải thích ngươi hay không?”

Diệp Thiếu Dương ‘phốc’ phun ra một ngụm máu. 

“Ta nói muội tử à, ngươi là yêu quái đó, sao có thể cởi mở như vậy, đầu óc ngươi nghĩ cái gì thế!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Là chính hắn nói: hắn... muốn thân thể của ngươi, đối với ngươi nôn nóng không chịu nổi... Thật sự là làm cho người ta khó có thể mở miệng.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ đỏ mặt, đem chân tướng giải thích với nàng một phen. 

“Ồ, thì ra là có chuyện như vậy... Ta còn tưởng hắn một ông lão, sao có thể thích ngươi, cũng là thiên cổ kỳ văn.”

“Đừng nói nữa, ta buồn nôn!” Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt, lẩm bẩm: “Cho dù bản thiên sư vạn bất đắc dĩ phải làm gay, cũng chướng mắt người như thế nha!”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười: “Ta biết ngươi có thể để ý ai, sư huynh ngươi.” 

Diệp Thiếu Dương say, đột nhiên nhớ tới, sao lại thảo luận đề tài ‘hủ’ như vậy: “Đừng nói thứ vô dụng, chúng ta hiện tại trở về như thế nào, ta đã lạc đường, ngươi nhớ đường không?”

“Ta là yêu loại, cái này là trong nghề, nhưng dọc theo đường đi, phải đi qua vài chỗ thế lực, chúng ta cẩn thận một chút.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ nói: “Bằng không như vậy, ta hiện ra chân thân, ngươi cưỡi ở trên người ta đi.” 

“Cưỡi ở trên người ngươi...” Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ tới cái gì.

Tư tưởng của Cửu Vĩ Thiên Hồ không có tà ác như hắn nói: “Sao vậy, ngươi cũng không phải chưa từng cưỡi, chúng ta hiện tại là người một nhà, có làm sao đâu.”

“Thôi thôi, loại chuyện này ta không quen.” Diệp Thiếu Dương xua tay từ chối, hai người vì thế đi bộ. 

Trên đường, Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên cạy ra tay trái Diệp Thiếu Dương, nhìn vào lòng bàn tay hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi có nhiều tùy tùng như vậy!”

“Ặc, nếu ta nói cho ngươi, không một ai là ta chủ động thu, ngươi tin hay không?”

Trời đã sáng rất lâu, lúc sắp tới giữa trưa, trên yêu sơn trước kia, đã không còn lại một tà vật - mỗ mỗ đã chết, đại bộ phận còn lại bị Đạo Phong thu, còn lại đã sớm đào tẩu, đi đầu nhập vào thế lực khác. 

Thế giới này khắp nơi đều là quỷ yêu, cho nên cũng không cần thiết đi truy bắt chúng nó, Qua Qua đứng bên vách núi, nhìn phương hướng Diệp Thiếu Dương biến mất, lẳng lặng chờ.

Tuy trước đó từng dùng hồn ấn cảm giác lẫn nhau, biết Diệp Thiếu Dương còn sống, nhưng lâu như vậy còn chưa trở về, thật sự có chút làm người ta lo lắng.

Dù sao hắn là đi tróc nã Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhiệm vụ này quá mức nguy hiểm. 

Một đôi đồng tử năm sáu tuổi, từ phương hướng đỉnh núi vui vẻ chạy tới, chính là Thất Bảo cùng Lệ Lệ - tiểu cô nương thích liếm kẹo que kia, bọn họ bị Qua Qua phái đi yêu cung sưu tầm đồ đạc, đã được mấy canh giờ.

“Chư vị đại ca đại tỷ, trong yêu cung kia có thiệt nhiều bảo bối nhaa, pháp khí, hồn khí, còn có rất nhiều đồ kỳ kỳ quái quái, các ngươi không tới xem chút à!” Thất Bảo nhìn quanh, nói.

Lệ Lệ đi đến trước mặt Tiểu Bạch, bắt lấy tay nàng, nhét một món đồ vào trong tay nàng: “Cái này tặng cho Tiểu Bạch tỷ.” 

Tiểu Bạch nhìn qua, là một chuỗi châu hoa tạo hình giống như con bướm, long lanh, phi thường đẹp.

“A, em lấy ở đâu vậy?”

“Ngay trong yêu cung, có một kho hàng, bên trong rất nhiều rất nhiều thứ, vật phẩm trang sức đã có rất nhiều, em chuyên môn chọn một cái đẹp nhất tặng cho chị Tiểu Bạch.” 

“Hì hì, đa tạ, Lệ Lệ tốt nhất!” Tiểu Bạch hôn một cái ở trên mặt cô bé, bảo nó tiếp theo đi thu thập, chờ Diệp Thiếu Dương trở về, đoàn người lại thống nhất đi qua xem xét.

Thất Bảo và Lệ Lệ đi rồi, Tiểu Bạch ngắm nhìn dưới núi, sốt ruột dậm chân.

“Lão đại sao còn chưa trở về chứ, sốt ruột chết người ta rồi, ta còn chờ đi đào bảo bối đây!” 

Tiểu Thanh nói: “Ngươi đi trước là được.”

“Không không, ta phải ở đây chờ hắn, nhìn thấy hắn trở về ta mới yên tâm.”

Qua Qua đột nhiên nhảy lên, bay đến bên cạnh vách núi, cúi người nhìn nói: “Lão đại đã về!” 

Đoàn người vội lên phía trước quan sát, Tiểu Thanh còn đem Tiểu Bạch chen ngã ra vách núi, vội vàng bắt lấy một cây leo khô, ổn định thân hình, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên là Diệp Thiếu Dương đã trở lại, hai tay chắp sau lưng đi ở trên đường, bên người còn một cô nương mặc váy bách hoa đi theo.

Đoàn người lập tức như ong vỡ tổ xuống núi nghênh đón.

“Lão đại không có việc gì chứ?” 

“Lão đại thế nào?”

Đoàn người mồm năm miệng mười hỏi.

“Không có việc gì, rất khỏe, các ngươi đều không sao chứ, mỗ mỗ thế nào, bắt được không?” 

“Mỗ mỗ bị Đạo Phong đại đại diệt rồi.” Tiểu Bạch hưng phấn nói: “Lão đại ngươi là không thấy được trường hợp đó, Đạo Phong đại đại quả thực đẹp trai ngây người!”

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, dọc theo đường trở về, mình lo lắng nhất chính là sự an toàn của Đạo Phong, sợ hắn không phải đối thủ của mỗ mỗ.

“Lão đại, ngươi không phải đi bắt Cửu Vĩ Thiên Hồ sao, thành công không, sao lại mang về đến một cô nương?” 

Mỹ Hoa kinh ngạc hỏi, tiến lên đánh giá Cửu Vĩ Thiên Hồ, cười cười, “Muội tử thật xinh đẹp!”

Qua Qua nói: “Cái này còn cần nói: cửu vĩ lão yêu nhất định là bị lão đại xử lý rồi, lão đại ngươi đoạt nội đan của cô ta chưa?”

Vừa nghe nói có nội đan, vài người lập tức tiến lên tìm Diệp Thiếu Dương đòi. 

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra, bọn họ chưa ai từng thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ biến hóa thành người, chỉ có Đạo Phong từng thấy một lần, hắn còn không ở đây. Hơn nữa Cửu Vĩ Thiên Hồ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bọn họ căn bản không đi nghĩ hướng phương diện này.

Quay đầu nhìn lại, khóe miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ đang run rẩy, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười.

Lúc này Quảng Tông thiên sư cũng từ trên núi đi xuống, nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, lập tức ngây ngẩn cả người. 

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng kinh ngạc một phen, Diệp Thiếu Dương vội vàng vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Đây là Quảng Tông, là thật.”

Bản thân Mỹ Hoa là mỹ nữ, rất có hảo cảm đối với mỹ nữ, bắt lấy tay Cửu Vĩ Thiên Hồ, dịu dàng nói: “Muội tử từ đâu tới, tên là gì?”

“Ta tên Cửu Vĩ.” 

“Cửu... Tên của ngươi thật kỳ quái, Cửu... Cái gì?”

“Cửu Vĩ.” Cửu Vĩ Thiên Hồ thản nhiên nói.

“Cửu...” Mỹ Hoa đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức chấn động, lui về phía sau vài bước, kinh hô: “Không thể nào!” Quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Không sai, là cô ấy.”

Câu này vừa ra, những kẻ đang líu ríu kia lập tức ngậm miệng, giống với Mỹ Hoa, lui lại mấy bước, ngây ra như phỗng nhìn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ... Thiên Hồ? 

Toàn bộ mọi người ‘vù’ một cái đem ánh mắt ném về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, “À, long trọng giới thiệu một phen, vị này... là quỷ phó ta mới thu, Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Mặt Qua Qua loáng cái trắng bệch. Khóe miệng Tiểu Bạch đang co rúm. Tay Mỹ Hoa nắm Cửu Vĩ Thiên Hồ đang run rẩy, Tiểu Thanh trực tiếp xoay người đi ngắm phong cảnh...