*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý thức được thời khắc nguy hiểm trí mạng, Lục Nhãn Quỷ Đồng rốt cuộc cũng đã hoàn thành hai lần tiến hóa. Thân thể của nó dị biến một cách đáng sợ, cả người máu chảy ròng ròng, hai cái tay bất ngờ dài ra, thân thể bao phủ một tầng tà khí màu đỏ, trùng trùng như liệt hỏa.
"Grào...". Lục Nhãn Quỷ Đồng rống lên quái dị, tà khí toàn thân bạo phát, buông người nhảy về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đón đầu chém xuống, lại bị cỗ tà khí đáng sợ kia ép bức, tiến thoái lưỡng nan, lâm vào thế giằng co.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy quỷ đồng dường như trầm xuống, tựa như có vật gì đó vừa nằm lên trên cơ thể nó, khiến cả người nó run rẩy. Nó gầm lên giận dữ, liên tục đập vào sau lưng mình.
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn thấy sau lưng quỷ đồng có một cái đuôi rết to lớn, một đôi càng tựa như càng cua đang kẹp lấy da thịt nó!
Rết? Rết từ đâu tới? Vì sao lại cắn “người cùng nhà”?
Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút mù mờ, đột nhiên thấy phía sau con rết có ba cái đuôi, chợt nhớ ra đây là con rết ba đuôi sống trong bụng quỷ thi bà lúc trước, sau quỷ thi bị diệt, rết ba đuôi bị lão Quách lấy đi, bảo là muốn độ hóa tà khí, thuần dưỡng thành "sủng vật" của mình, xem ra y đã thành công.
Lục Nhãn Quỷ Đồng vặn vẹo thân thể vì bị rết ba đuôi tập kích, xoay người, nắm lấy thân sau của rết ba đuôi, cố sức xé rách, rết ba đuôi bị đứt bụng, ruột lòi ra bên ngoài.
Rết ba đuôi tựa hồ không có cảm giác đau đớn, vẫn một mực cắn vào bụng quỷ đồng, quấn lên trên thân thể quỷ đồng, gắt gao bao lấy nó. Cả hai vừa đánh vừa điên cuồng cắn xé, kết quả cùng nhau lăn xuống đất.
Nhất thời máu đen bắn ra, nội tạng rơi vãi trên mặt đất.
Một màn này đã làm Diệp Thiếu Dương há mồm trợn mắt, tróc quỷ hàng yêu bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ hắn gặp qua tình cảnh trớ trêu như hiện giờ, một con yêu quái và một con tà linh chiến đấu với nhau theo bản năng.
Mà tu vi của Lục Nhãn Quỷ Đồng cơ bản vẫn cao hơn rết ba đuôi vài cấp, bất quá rết ba đuôi dưới sự điều khiển của lão Quách đã dũng cảm hi sinh thân thể, gắt gao trói chặt lấy quỷ đồng, mặc cho nó giãy giụa xé xác, con rết vẫn liều chết không buông.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy thời gian quý báu, lập tức giơ cao Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, miệng niệm thần chú: “Càn Khôn nhật nguyệt ngời sáng, quang huy hộ ta kim thân, tà yêu quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành khinh trần! Thất tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!".
Sau đó nhắm ngay thân thể quỷ đồng, bổ tới!
"Tiểu Ngô, trở về!". Lão Quách hô to một tiếng, rết ba đuôi lập tức nghe lệnh, thân thể cấp tốc thu nhỏ, bay từ trên người Lục Nhãn Quỷ Đồng trở về tay lão Quách.
Lục Nhãn Quỷ Đồng bị nó khiêu khích tà tính, định ra sức truy kích, một đạo kiếm khí màu tím từ trên đầu quỷ đồng đã hạ xuống, nó vội vàng xoay người, vươn song chưởng, tà khí màu đỏ phát ra chặn đứng mũi kiếm, nỗ lực đánh bay thanh kiếm.
Diệp Thiếu Dương lập tức cắn đầu lưỡi, phun một búng máu vào hai tay quỷ đồng, nhất thời tà khí thối lui, Diệp Thiếu Dương lại quát lớn: "Tru tà!"
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vững vàng chém xuống, chẻ đôi hai tay và thân thể của quỷ đồng…
Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn ngồi hẳn xuống đất, cố sức hít khí, thế nhưng vừa nghỉ ngơi không bao lâu thì lại gắng gượng đứng dậy, bởi vì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Hắn lấy ra một tờ linh phù, miệng lầm rầm niệm chú, chỉ thấy tà vụ màu đỏ trong phòng nhanh chóng bị hút vào tờ linh phù, chốc lát sau đã hoàn toàn biến mất.
"Nó chết chưa?". Tiểu Mã từ trong góc phòng đứng lên, khiếp sợ hỏi, sau khi được Diệp Thiếu Dương xác nhận thì mới yên lòng, giơ chân đá đá thi thể của Lục Nhãn Quỷ Đồng, hưng phấn nói: “Tôi cũng có một nửa công lao trong việc giết nhi tử đầu to đấy nhé! Tiểu Mã ca có được món trang sức nào không?"
Diệp Thiếu Dương không đếm xỉa tới cậu mà chỉ đi về phía lão Quách. Lão Quách lúc này đang dựa vào góc tường, hai tay ôm lấy rết ba đuôi, đau lòng vuốt ve.
Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, cả người rết ba đuôi tràn đầy thương tích, ruột lòi cả ra ngoài, có vẻ như đang hấp hối.
"Thế nào rồi?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Đứt ruột, chắc không sống nổi!". Lão Quách uể oải nói: "Ta rất vất vả để độ hóa hóa, thật sự quá đáng tiếc!"
Tiểu Mã nói: "Tiểu rết này đã hi sinh thân thể để cứu chúng ta, coi như là một cái chết vinh quang. Lão Quách huynh hãy tìm một nơi phong thuỷ tốt để mai táng nó, sau đó mở cho nó một lễ truy điệu, tưởng nhớ công lao của nó!"
Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách nói: "Ai nói với huynh đứt ruột sẽ chết, nó là yêu, không giống như động vật, chỉ cần còn đầu thì ắt có thể sống sót!".
Lão Quách sáng ngời hai mắt: "Đúng đúng, ta quên mất, tiểu sư đệ, đệ xem thử đi..."
Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, nhỏ một giọt máu vào giữa miệng nó, con rết khẽ run rẩy, miệng nhúc nhích, cấp tốc uống hết giọt máu.
Diệp Thiếu Dương nói: "Huynh thu lại rồi nuôi dưỡng nó cho tốt, mấy ngày sau đừng cho nó đi ra."
Tiểu Mã hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Diệp tử, máu Thiên sư của cậu không phải là để trừ tà sao, vì sao lại còn có khả năng nuôi yêu?"
"Tôi hóa khí trong máu, giữ linh lực cho nó!". Diệp Thiếu Dương nói tiếp: "Nó uống huyết khí thì có thể khôi phục lại nhanh chóng!"
Tiểu Mã còn muốn nói điều gì, đột nhiên ngửi thấy một mùi khói, nhìn lại, hốt hoảng kêu lên: "Không xong rồi, lại có yêu quái đánh tới, nó đang phóng độc yêu!"
Diệp Thiếu Dương cả kinh, quay đầu nhìn lại, đích xác có khói lượn lờ, ngửi thử một chút, vội vàng lắc đầu nói: "Đây không phải là tà khí, đây là khói thật!"
Vừa mới dứt lời, trên nóc nhà truyền đến giọng nói oán độc của tên cổ sư kia: "Diệp Thiếu Dương, các ngươi dám giết Lục Nhãn Quỷ Đồng, giỏi lắm, các ngươi chôn cùng với nó đi…”. Thanh âm của y càng lúc càng xa.
Từng làn khói đặc theo ống khói thổi xuống phía dưới, do ống khói bị bịt kín nên làn khói cũng chầm chậm tiến vào gian phòng, nhất thời không làm ảnh hưởng gì đến mọi người nhiều, cao lắm chỉ là hít thở không thông.
Bốn bức tường trong nháy mắt trở nên nóng rực, không khí càng ngày càng loãng, Diệp Thiếu Dương triển khai lăng không bộ pháp bay vọt lên ống khói, cố gắng đẩy phiến đá ra khỏi ống khói nhưng không thể được, đành phải bảo hai người đứng trên sàn nhà dùng y phục che mũi, đợi Tạ Vũ Tình đến cứu.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Tạ Vũ Tình: "Tên vô lại, ngươi đang ở đâu, Diệp Thiếu Dương?"
Ba người cùng nhau kêu cứu, Tiểu Mã còn dùng xẻng công binh đập vào tường để tạo tiếng động. Đột nhiên có vài giọt mưa xuyên thấu qua phiến đá rơi xuống bên dưới.
"Bọn họ đang dùng súng cao áp bắn nước.". Lão Quách nói: "Chứng tỏ hỏa hoạn không nhỏ. Chúng ta cố kiên trì một chút!".
Bốn bức tường nguội dần, mười phút sau, có người bên ngoài bò lên trên đỉnh nâng phiến đá, ba người nhất thời cảm thấy được hô hấp. Người phía trên thả dây thừng xuống kéo ba người Diệp Thiếu Dương lên.
Đứng trên nóc nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn bao quát bốn phía, toàn bộ dãy nhà đều chìm trong biển lửa. Hắn khẽ thở dài, quả nhiên cổ sư kia định hủy thi diệt tích, dùng hỏa hoạn để thiêu đốt hết mọi thứ có liên quan...