Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1302: Bố trí




“Anh bày trận cần bao lâu?” Hà Dương hỏi.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, tính toán nói: “Hơn mười phút đi, làm sao vậy?”

Hà Dương nói: “Vậy không có vấn đề, ngày mai khi anh bày trận, tôi có thể cắt nguồn điện, chờ bọn hắn kiểm tra sửa chữa, ít nhất cũng cần hai mươi phút. Hai người chỉ cần đối phó mấy thủ vệ huyết linh trước là được.” 

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Được rồi, cứ quyết định như vậy.”

Hà Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái nói: “Nhuế tiểu thư có gì muốn nói?”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu. 

Sau đó ba người cùng nhau thương lượng về vấn đề chi tiết, cuối cùng định ra kế hoạch, Hà Dương cũng phải đi về chuẩn bị, Nhuế Lãnh Ngọc bảo cô ấy đi trước, bản thân và Diệp Thiếu Dương lưu lại.

Diệp Thiếu Dương đưa Hà Dương ra ngoài, đóng cửa lại, bước chân thoải mái đi đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, vui vẻ nói: “Thật sự là không tệ, chúng ta điều tra lâu như vậy, không bằng một buổi nói chuyện của người ta, anh phải đi tìm lão Quách cùng Vũ Tình, bảo bọn họ lại đây hỗ trợ, buổi tối ngày mai làm một vụ lớn.”

Nói xong lấy ra di động, gọi điện thoại cho lão Quách, đem tình huống nói rõ. 

Lão Quách mấy ngày nay đều ở nhà sản xuất Quỷ thư số 1 của hắn, bận đến mức sứt đầu mẻ trán, cái gì cũng không để ý tới, nhưng nghe thấy Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói ra, lập tức lấy tinh thần, hỏi hắn cần cái gì.

“Đệ cần bố trí một cái Ngũ Đinh Thính Pháp Trận, đồ đạc huynh chuẩn bị một chút, làm xong trực tiếp tới tìm đệ.”

Ngũ Đinh Thính Pháp Trận, là một trong mấy loại pháp thuật mạnh nhất trong trận pháp không mượn thế của Mao Sơn, hóa công của Ngũ Đinh Khai Sơn là thức khởi đầu, mượn dùng năm món pháp khí cường đại, cộng thêm tiêu hao lượng lớn loại pháp dược, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn hình thành một kết giới cực kỳ củng cố, có thể phong tỏa toàn bộ tà vật thực lực ở tam đẳng quỷ thủ trở xuống. 

“Ngũ Đinh Thính Pháp, cần năm loại pháp dược loại tiêu hao thuộc tính khác nhau, hơn nữa lượng rất lớn...”

Thanh âm lão Quách từ đầu kia điện thoại truyền đến.

“Thời gian chỉ có một ngày. Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy góp đủ nhiều pháp dược như vậy, cả thiên hạ không vượt qua năm người.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên?”

“Cho nên ta vừa vặn là một trong năm người.” Lão Quách cười hắc hắc, “Muộn nhất buổi chiều ngày mai, ta đi tìm đệ.”

Hài lòng cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, vẫn có chút không yên tâm, vì thế gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, lại đem tình huống nói một lần, bảo cô đưa một bộ phận thủ hạ lại đây. 

Thứ nhất Hà Dương từng nói, trong xưởng có rất nhiều bảo an cùng một số người lén làm việc cho Dương Bân, những kẻ này đều là nhân loại, mình đối phó có chút phiền phức, giao cho Tạ Vũ Tình vừa lúc. Thứ hai chờ sự tình sau khi kết thúc, còn cần cảnh sát đến xử lý hậu quả, mình cũng tương đương bàn giao nhiệm vụ cô ấy cho mình.

Kết thúc trò chuyện với Tạ Vũ Tình, nghĩ đến ngày mai chiến đấu, Diệp Thiếu Dương rất hưng phấn, hướng Nhuế Lãnh Ngọc nhướng nhướng mày nói: “Ngày mai anh muốn kiến thức một chút thực lực cái gì tây phương vu sư, chỉ mong đừng làm anh thất vọng.”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng nói: “Anh nếu chết rồi, thì không có cơ hội thất vọng nữa.” 

“Anh kháo, đại chiến sắp tới, em có thể nói mấy lời may mắn hay không?”

“Không thể!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh không cảm thấy, chuyện tiến triển có chút quá thuận lợi sao, thuận lợi đến mức có chút không bình thường.” 

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nghĩ nghĩ nói: “Đúng vậy, vốn anh còn lo lắng ở trước khi Huyền Không quan Long Hoa hội bắt đầu, mình không thể từ nơi này thoát thân, đã làm sẵn chuẩn bị đánh đánh lâu dài, nhưng... may mắn trùng hợp gặp được Hà Dương.

Người ta đã điều tra hai năm, khẳng định cái gì cũng biết, chúng ta là đứng ở trên cơ sở điều tra của người ta làm việc, tự nhiên tiết kiệm rất nhiều khí lực, cái này cũng là bình thường mà.”

“Anh đối với mỹ nữ, có phải một chút sức miễn dịch cũng không có hay không, người ta bày tỏ tốt chút, bề ngoài lại xinh đẹp một chút, nói cái gì anh cũng tin.” 

“Cái này... không quan hệ với diện mạo nhỉ.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu. “Không lẽ em hoài nghi lời của cô ấy.”

“Em không nghi ngờ, rất nhiều việc cô ấy nói, đều ăn khớp với em lúc trước phân tích.”

“Vậy không phải được sao, cho nên...” 

“Anh lại đây, em nói cho anh vì sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc trực tiếp véo một cái tai hắn, xách đến bên người mình, thấp giọng nói một phen.

Khuôn mặt Diệp Thiếu Dương nhất thời tái đi. 

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Hiện tại đã như vậy, chúng ta cũng bại lộ rồi, ngày mai dựa theo kế hoạch làm việc đi, trong lòng anh có tính toán là được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quyết đấu đã không thể tránh, vậy triển khai đánh một trận đi. 

Xem là hắn một thiên sư đạo giáo này lợi hại, hay là lão vu bà tây phương kia thắng một bậc!

Vì không bị người ta hoài nghi, Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy vẫn là về nhà xưởng trước, ngày mai đi làm như cũ, sau khi tan tầm gặp lại. Vừa lúc cô cũng có thể giám sát Dương Bân hành động ngày mai một phen, ở trong nhà xưởng, cô cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút không yên tâm, đem Âm Dương Kính giao cho cô, bảo cô phòng thân, sau đó Nhuế Lãnh Ngọc rời khỏi trước, Diệp Thiếu Dương tắm rửa một lần, đem bàn chải đánh răng cùng dao cạo râu các thứ đồ dùng một lần của khách sạn đều dùng hết, lúc này mới hài lòng rời khỏi. 

Ở trên đường ăn một bát mỳ bò miếng, tám giờ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới trở lại ký túc xá.

Ba người bọn Trương Tử Kiện đều có mặt.

Hai bạn hữu kia lần này không xem trực tiếp, đang dùng poker đánh bạc, trên giường đặt một đống tiền mặt vụn vặt, Trương Tử Kiện ở bên cạnh xem chiến, không tham dự. 

“Nhóc nhà quê, cậu muốn cùng nhau chơi hay không?” Hai người gọi Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức từ chối, tuy ở trước khi rời khỏi nhà xưởng, hắn rất muốn thắng được chút tiền trinh, nhưng cũng không muốn thua sạch sẽ.

Trương Tử Kiện cũng không xem nữa, trở lại trên giường chơi di động, hai người câu được câu không hàn huyên một hồi, thẳng đến lúc tắt đèn. 

Hai tay Diệp Thiếu Dương gối sau đầu, ở dưới ánh trăng nhìn căn phòng tối đen, một đêm cuối cùng ở nơi này, hắn nhớ lại cuộc sống làm công một tuần qua của mình, trong lòng sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái.

Hắn đối với loại cuộc sống xã hội tầng dưới chót này tuyệt không bài xích.

Nếu mình không trúng thi độc, không được sư phụ gặp được, chỉ bằng hoàn cảnh cùng chất lượng dạy học thôn nhỏ kia nhà mình, mình tám phần cũng không thi đỗ đại học, có thể kết quả cuối cùng, cũng chính là giống những người này, ra ngoài làm công. 

Không có việc gì uống chút rượu, đánh bạc chút tiền trinh, chơi games ngoài quán net, lại tìm cô nương cũng làm công bên ngoài, trải qua cuộc sống bình thường mà đơn giản.

Mình sẽ thích loại cuộc sống này hay không?

Diệp Thiếu Dương không biết, bởi vì cuộc đời không có giả thiết. 

Mình từ một thiếu niên ở nông thôn, trưởng thành làm một đạo sĩ, thật muốn nói, cũng chỉ có thể quy kết cho vận mệnh.

Trong bóng đêm, Diệp Thiếu Dương mỉm cười.

Ngày hôm sau là thứ hai, cứ theo lẽ thường đi làm. 

Bởi vì là một ngày cuối cùng ở đây làm công, Diệp Thiếu Dương tâm tình thoải mái, làm việc cũng rất ra sức, trước khi tan tầm còn được tổ trưởng khích lệ, cổ vũ hắn làm cho tốt, tương lai có cơ hội thăng phó tổ trưởng.

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ mình nhất định sẽ làm thật tốt, không cô phụ sự bồi dưỡng.

Trở lại ký túc xá, Diệp Thiếu Dương thay một bộ quần áo của mình, đem đai lưng nhét vào trong ba lô, mang theo ra nhà xưởng, tới khách sạn hôm qua từng ở, Hà Dương đã đặt sẵn phòng chờ. 

Diệp Thiếu Dương gởi tin cho Tạ Vũ Tình cùng lão Quách, hai người này đã sớm ở phụ cận đợi lệnh, cùng nhau chạy tới, bên người còn Qua Qua và Tuyết Kỳ đi theo.