Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1294: Tử hồn linh (1)




Em gái bĩu môi: “Anh là người đầu tiên đuổi theo tôi xa như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút xấu hổ, nghĩ đến cô ấy là người của Khang Đa, về sau nói không chừng còn dùng tới, vì thế mặt dày xin wechat, em gái cười: “Thì ra anh đuổi theo tôi, là vì cái này!”

Diệp Thiếu Dương kiên trì thừa nhận. 

Muội tử đánh giá hắn cao thấp một cái nói: “Vậy anh không mời tôi uống cốc nước sao, tôi bị anh đuổi theo xa như vậy, sắp chết khát rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút ngây dại, chẳng lẽ mình trong lúc vô ý tán được một em?

Nhưng vì tăng thêm ấn tượng, Diệp Thiếu Dương vẫn nghe theo, vừa lúc phụ cận có một cửa hàng đồ uống lạnh, dẫn cô đi vào mua hai cốc đồ uống ngồi xuống uống. 

Ở trước khi vào ngồi, Diệp Thiếu Dương tìm được cơ hội, vỗ vỗ ở trên vai cô nàng.

“Làm sao vậy?”

“Cô ngồi bên này đi, bên này có khe trống, mát mẻ một chút.” Diệp Thiếu Dương tìm cái cớ. 

“Anh còn rất biết quan tâm đấy.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, thầm nghĩ săn sóc cái rắm, còn không phải thấy cô bị âm khí nhập vào người, giúp cô vỗ tan đi âm khí!

Ở trong nháy mắt trước đó cô nàng đào tẩu, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên lưng cô nàng có một luồng âm khí bám vào, căn cứ tâm lý làm việc tốt, lúc này mới một đường đi theo, kết quả âm kém dương sai, bị người ta hiểu lầm. 

Trong lúc nói chuyện phiếm biết được, em gái này tên là Vương Húc Văn, người Quảng Đông, là theo đồng hương cùng đi làm công, thường xuyên lên mạng, hiểu biết khá nhiều, mới nghĩ tới làm trực tiếp kiếm tiền.

“Livestream à...”     

Diệp Thiếu Dương đối với nghề này hoàn toàn không hiểu, nhớ tới tin tức trước đó từng xem, đều là nội dung không tốt. 

Vương Húc Văn thấy ánh mắt của hắn, liền biết đang nghĩ cái gì: “Tôi không phải loại thấp kém đó, tôi là trực tiếp ngoài trời, ví dụ đi trong sông bắt rắn, câu lươn, trèo cây tìm tổ chim... Gần đây là chơi tắt máy tính người đang chơi games.”

“Loại này... có người xem?” Diệp Thiếu Dương cảm giác đang nghe thiên thư.

“Có chứ, tôi hiện tại thu nhập còn cao hơn so với tiền lương của tôi, tôi không nghỉ việc, chính là tôi muốn livestream ký túc xá nữ sinh... Ừm, yên tâm là chính quy, nhưng rất nhiều người thích.” 

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hết chỗ nói rồi, quả nhiên trong thành lộ số sâu, mình quá lạc đơn vị rồi.

Hàn huyên một hồi, Vương Húc Văn nhìn xuống di động, đứng dậy nói: “Các cô ấy tăng ca sắp tan tầm rồi, tôi phải đi livestream ký túc xá nữ sinh, anh đưa tôi về không?”

“Cái này... Hôm nay không được, tôi đang đợi một người bạn.” 

“Được rồi. Tôi đi đây. Muốn tìm tôi thì lên mạng.”

Tiễn bước Vương Húc Văn, Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh quốc lộ, trong lòng bắt đầu suy tư: cô gái tên Vương Húc Văn này, trên người vì sao sẽ có âm khí, chẳng lẽ là thường xuyên làm trực tiếp bên ngoài, từng đi bãi tha ma loại địa phương âm khí nặng, sau đó bởi vì thể chất thuần âm, cho nên bị dính?

Diệp Thiếu Dương cảm thấy khả năng này rất lớn. 

Đương nhiên còn có một loại khả năng, đó là có liên quan với xưởng điện tử Khang Đa...

Ở ven đường nhìn xe taxi một chiếc tiếp một chiếc chạy tới, không có một chiếc dừng lại ở ven đường.

Cách lúc trước mở điện thoại, thời gian đã qua bốn mươi phút, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng, lấy ra di động, đang muốn gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, đột nhiên một chiếc ô tô màu đen đỗ ở trước mặt mình, cửa xe mở ra, một cái chân dài trắng bóc đi giày cao gót vươn ra trước. 

Một em gái cúi đầu đi xuống.

“Tám phần là tiểu tam hoặc nhà giàu!” Diệp Thiếu Dương nhìn ngoại hình xa hoa của ô tô, có chút ghét người giàu thầm nghĩ, hướng phía trước đi vài bước tránh ra.

“Thiếu Dương!” Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương chấn động, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện, mỹ nữ từ trên xe xuống bị mình coi là tiểu tam kia, thế mà lại là Nhuế Lãnh Ngọc! 

Cửa xe ghế lái cũng mở ra, một nam tử xuống, nhìn ngoài hai mươi tuổi, quần áo vừa người, nhìn qua là biết kẻ có tiền, liếc Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Nhuế tiểu thư, đây là bạn của cô sao?”

“Đúng vậy, đồng hương của tôi, đa tạ anh, chúng ta hẹn gặp lại.” Nhuế Lãnh Ngọc rất lễ phép chào hỏi.

“Ngày mai có lẽ có thể gặp được.” Nam tử cười cười, khoát tay áo, ngồi trở lại trong xe, đem ô tô lái đi. 

“Phát ngốc cái gì thế.” Nhuế Lãnh Ngọc đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu nói: “Người này là ai thế?”

“Em đi nhờ xe gặp được.” 

“Ồ, không đúng, em không phải gọi xe taxi đến sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đừng nói nữa, xe taxi là lừa đảo, đem em đưa đến một nửa, nói cái gì trong nhà có việc gấp, đem em bỏ ở ven đường, bên này rất hẻo lánh, căn bản không có xe trống tới đây, vừa lúc người này lái xe đi ngang qua, hỏi em một tiếng, vừa vặn tiện đường, liền mang em theo.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Vô sự hiến ân cần, không có lòng tốt. Đúng rồi, hắn vì sao nói ngày mai gặp, hẹn em?” 

“Đúng vậy, không được sao?”

Thấy Diệp Thiếu Dương sầm mặt, Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy buồn cười, tiến lên giữ chặt hắn nói: “Lát nữa chậm rãi giải thích với anh, trước tìm cái khách sạn để em ở đi.”

“Vội như vậy, vừa gặp mặt đã muốn thuê phòng!” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói. 

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng véo hắn một cái, “Anh càng ngày càng đáng khinh!”

Khu khai phá khách sạn rất nhiều, nơi nào cũng có, ba mươi lăm tệ một ngày cái loại đó, khách sạn loại lớn lại không có, cuối cùng hai người tìm được một cái khách sạn liên tỏa khoái tiệp, Nhuế Lãnh Ngọc miễn cưỡng ở.

“Em đi tắm rửa trước một cái, anh chờ em.” 

Diệp Thiếu Dương giữ chặt cô nói: “Chờ không nổi nữa, đừng tắm rửa!”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời mặt đỏ tai hồng, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, anh lại chiếm tiện nghi em thử xem!”

“Chiếm tiện nghi?” 

Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, lập tức hiểu ra, vội vàng xua tay giải thích, “Lần này em thật sự là hiểu lầm anh rồi, trong xưởng bọn anh có quy củ, mười giờ đóng cửa, hiện tại chín giờ hơn rồi, chúng ta nếu không nói chính sự không còn kịp! Anh nói em người này sao lại đáng khinh như vậy, em sao có thể đem anh tưởng tượng thành loại người đó chứ!”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Anh nói tiếp đi!”

“Khụ khụ, nói chính sự, em không phải ở Hongkong sao, sao đột nhiên trở lại, trước đó cũng không có tin!” 

“Em đến giúp anh. Chuyện này anh không có kinh nghiệm, một mình có thể không xử lý được.”

“Chuyện gì không có kinh nghiệm, sự kiện thần quái?”

Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu. 

Diệp Thiếu Dương bật cười.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đừng không thích nghe, em cho rằng anh là thiên sư, nhưng đối phó tà vật Tây Dương, anh không có kinh nghiệm, sư phụ bảo em tới giúp anh.”

“Ồ ồ. Sư phụ em thật sự là người tốt.” Trong lòng Diệp Thiếu Dương khen ngợi Nhất Cốc đại sư, có thể giúp mình hay không là việc nhỏ, hắn đem Nhuế Lãnh Ngọc phái đến bên người mình, đây quả thực là ban ân mà. 

“Sư phụ em nói, slenderman này không quá dễ đối phó, nhưng khó đối phó nhất không phải nó, mà là người chế tạo ra nó.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có ý tứ gì, nó là quỷ, sao có thể là chế tạo ra.”

“Là quỷ vì sao trên người không có quỷ khí?” 

“Đúng vậy, anh cũng mãi không hiểu điểm ấy, vì sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc mở ra ví nhỏ bên người, Diệp Thiếu Dương cho rằng cô muốn lấy cái gì, kết quả lấy ra một túi bánh bao nhỏ, mở ra ăn.