Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1292: Tiến vào nhà xưởng




“Nơi này không thể hút thuốc.” Bảo an nhận lấy, đặt ở trong túi áo, dẫn hắn đi kiểm tra sức khoẻ, vẻ mặt dịu đi một chút.

Trên đường cố ý thử hỏi: “Sư phụ, vì sao đến ứng tuyển cần anh tự mình dẫn dắt, không để cho bọn họ tự đi báo danh phỏng vấn?”

Bảo an nói: “Đây là quy củ trong xưởng, miễn cho có người giả tên ứng tuyển, tiến vào đi lung tung khắp nơi.” 

“Đi lung tung là có ý tứ gì, đây là nhà xưởng, có cái gì đẹp?”

“Không biết, dù sao là quy củ trong xưởng, không cho người ngoài vào.”

Tới phòng y tế, Diệp Thiếu Dương gõ cửa đi vào, bảo an tiếp tục ở ngoài chờ. 

Cái gọi là kiểm tra sức khoẻ, chính là đo thị lực, huyết áp vân vân, sau đó là lấy máu.

Phụ trách những thứ này là một y tá, rất trẻ tuổi, bộ dáng bình thường, nhưng dáng người rất được, lấy xong máu, bảo Diệp Thiếu Dương chờ, tự mình đưa đến phòng xét nghiệm.

Mẫu máu đưa vào phòng xét nghiệm, lập tức có một lão đại phu tới, đem ống nghiệm đựng mẫu máu lấy đi. 

“Trương đại phu, không cần xét nghiệm sao?” Y tá kinh ngạc hỏi.

Trương đại phu đi tới, hướng cô thì thầm vài câu, sắc mặt cô y tá nhỏ ngưng trọng hẳn lên, gật gật đầu nói: “Nghe theo thiếu chủ phân phó!”

Kiểm tra sức khoẻ thuận lợi thông qua, lão bảo an lại mang theo Diệp Thiếu Dương đi lĩnh quần áo lao động, giao năm trăm tệ thế chấp, làm một cái thẻ, sau đó chia đi ký túc xá - ký túc xá ở một bên của nhà xưởng, giống địa phương khác, là dùng ngói thép màu dựng một số căn nhà nhỏ hai tầng, phòng rất nhỏ, bên trong là trải cao thấp, giường bốn người ngủ. 

Trong phòng một mùi tất thối mì ăn liền, so với ký túc xá đại học khẩu vị còn nặng hơn.

Nghĩ đến mình một đoạn thời gian tương lai phải sinh sống ở nơi này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không có cách nào cả.

Ký túc xá an bài xong, bảo an lúc này mới dẫn Diệp Thiếu Dương vào phân xưởng, dựa theo trưởng ban nhân sự phân phó, đưa hắn đến trên cương vị, giao cho tổ trưởng phân xưởng, sau đó rời đi. 

Phân xưởng là sản xuất dây chuyền, nam nữ công nhân đều có, mỗi người đều có vị trí cương vị riêng, làm công việc kiểu máy móc:

Nội dung công việc rất đơn giản, cũng rất buồn tẻ, chính là dùng một cái công cụ đem linh kiện đặt ở trên một cái tay máy bán thành phẩm, không ngừng lặp lại.

Công nhân có nam có nữ, nhưng là tách ra, một người một vị trí máy, ai cũng không thể lười biếng. 

Một tổ trưởng tới đây, đem Diệp Thiếu Dương gọi tới một bên, nói với hắn mấy hạng mục công việc đi làm chú ý, ví dụ như vào WC phải báo cáo, tìm người thế thân, đi nặng ba phút, đi nhẹ một phút...

“Nếu gặp lúc táo bón thì sao?” Diệp Thiếu Dương bị dọa toàn thân căng thẳng.

“Nhịn!” Tổ trưởng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục giảng điều lệ chế độ, Diệp Thiếu Dương nghe đến mức sắp hôn mê rồi, cuối cùng tổ trưởng dài dòng xong, tìm một sư phụ dẫn dắt hắn, ngày đầu tiên đi làm, bảo hắn ở bên cạnh nhìn, chờ xem hiểu rồi nói sau. 

Dây chuyền sản xuất vốn cũng không có kỹ thuật gì đáng nói, Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, lại thỉnh giáo vị sư phụ kia một số vấn đề, cảm giác không sai biệt lắm, vì thế chủ động đi tìm tổ trưởng đề xuất bắt đầu làm việc.

Tổ trưởng phân phối cho hắn đến trên một vị trí máy, nhìn hắn làm một hồi, chỉ đạo vài câu, cũng rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương bắt đầu làm việc, mới đầu còn có chút gượng gạo, rất nhanh cũng đã thuần thục. 

Làm mãi đến giữa trưa, sau khi tan ca, một bộ phận người tràn về hướng căn tin, còn có một số người đi ra ngoài cửa lớn, dọc theo đường đi nói nhao nhao ồn ào. Diệp Thiếu Dương đi theo sư phụ của mình, sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra căn tin trong xưởng bán cơm quá đắt, đòi mười tệ một phần, bên ngoài cũng có bảy tám tệ, đồ ăn đều không khác nhiều lắm, cho nên rất nhiều người đều đi bên ngoài ăn.

Diệp Thiếu Dương ở bên ngoài gọi một phần thức ăn nhanh tám tệ, ba chay một mặn, cơm tùy tiện ăn, Diệp Thiếu Dương bình thường cũng thích ở bên đường ăn loại cơm hộp này, người khác đều luôn nói cái gì không vệ sinh, hắn ngược lại không có cảm giác gì.

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương trở lại ký túc xá, tìm được ký túc xá của mình, 204, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một bạn trẻ nằm chễm chệ ở trên giường, đang dùng di động nghe nhạc, thanh âm phát rất to. 

Hai bạn trẻ trên một cái giường khác ghé cùng một chỗ cầm di động xem video, cười rất đáng khinh.

Thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, bạn trẻ cầm di động nghe nhạc đánh giá hắn một cái, Diệp Thiếu Dương chào hỏi với hắn: “Tôi là mới tới, chiếu cố nhiều hơn.”

Bạn trẻ ngồi dậy hỏi: “Anh là người ở nơi nào?” 

“Người địa phương.” Diệp Thiếu Dương lập tức đưa qua điếu thuốc, cũng đưa thuốc cho cả hai vị đang xem video kia, cúi đầu nhìn, hai người đang xem bình đài trực tiếp nào đó, trên màn hình, một em gái ngực to trang điểm lòe loẹt đang nhảy múa.

Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường của mình ngồi, lúc này vị nghe nhạc kia ngồi dậy, bắt đầu tán gẫu với Diệp Thiếu Dương.

Hắn tên Trương Tử Kiện, là người Giang Bắc, ba mươi tuổi, là theo đồng hương cùng tới Thạch Thành làm công, đã ở đây được ba năm, lúc trước đi làm ở một xưởng thuốc, gần đây xưởng thuốc đóng cửa, hắn mới vào xưởng điện tử Khang Đa, tiến vào chưa tới ba tháng. 

“Anh là sinh viên, anh vì sao phải làm lao động phổ thông, anh có thể làm kỹ thuật viên, tiền nhiều, còn không mệt.”

“Tôi làm lao động phổ thông trước, rèn luyện một chút, về sau tốt nghiệp nói sau.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn hút hết một điếu thuốc, đưa qua một điếu nữa. 

“Trương ca, anh lớn hơn tôi, tôi gọi anh một tiếng ca, tôi mới tới cái gì cũng không hiểu, anh về sau chiếu cố tôi nhiều một chút.”

“Được.” Trương Tử Kiện hào sảng lập tức đáp ứng.

Nghỉ trưa chỉ có một giờ, sau khi đến giờ, Diệp Thiếu Dương cùng ba người bạn cùng phòng cùng đi làm. 

Đi ở trong khu xưởng, nhìn đông nghìn nghịt mấy trăm hơn một ngàn người cùng nhau làm việc, tuy mình là tới làm nằm vùng, nhưng đi ở giữa những người này, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng sinh ra một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có.

Buổi chiều lại là mấy giờ làm việc, bận rỗi mãi đến sáu giờ đồng hồ, sau khi tan tầm, tổ trưởng đi ra đăng ký tăng ca, nói cho Diệp Thiếu Dương có thể tan tầm rồi.

Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình Trương Tử Kiện, cơ hội không tệ, Diệp Thiếu Dương không nói hai lời, kéo hắn đi uống rượu. 

Trương Tử Kiện khách khí một phen, cũng liền đi theo hắn.

Từ nhà xưởng đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương hỏi về chuyện tăng ca, lúc này mới biết, tăng ca cũng là xem tư cách.

Bởi vì tiền lương thấp, muốn kiếm thêm tiền, cũng chỉ có dựa vào tăng ca, nhưng hiện tại hiệu quả và lợi ích không tốt, cơ hội tăng ca cũng ít, cho nên ưu tiên để công nhân lâu năm tăng ca. 

Trương Tử Kiện là có thể tăng ca, nhưng vì ở trong nhà máy trước kia từng có tai nạn lao động, thân thể không tốt lắm, gần đây luôn luôn tu dưỡng, bởi vậy không muốn tăng ca.

Ra khỏi nhà xưởng, Trương Tử Kiện dẫn hắn đi vào một nhà hàng nhỏ quen thuộc, tìm cái gian riêng.

Diệp Thiếu Dương gọi lẩu dê, đại tràng nướng đỏ, cá xắt miếng mấy lại đồ ăn linh tinh, gọi một chai rượu đế, hai người vừa uống vừa tán gẫu. 

Vài chén rượu vào bụng, Diệp Thiếu Dương cảm giác thời cơ đã chín muồi, bắt đầu hỏi thăm về một số tình huống của xưởng điện tử Khang Đa.

“Trương ca, nhà máy này của chúng ta thế nào, thích hợp làm lâu dài không?”

“Khang Đa sao, tiền lương so với nhà máy khác nhiều hơn một chút, chỉ là quản rất nghiêm, hành động không quá tự do, cái khác đều rất tốt. Diệp lão đệ, đừng chỉ để ý nói, uống rượu, cạn nào!”