Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1251: Một đóa hoa tươi




“A, con nhớ ra rồi, tiểu sư thúc, con ở trên tay chị Vũ Tình cùng chị Tĩnh Như đều từng nhìn thấy cái tương tự, sư thúc có thể tặng cho họ, khẳng định là thứ tốt... Này, lão ba cứ kéo áo con mãi làm gì!”

Tiểu Ngư thưởng thức một phen, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt mấy người đều rất cổ quái.

Lão Quách thở dài, lắc lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương càng là vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn vốn đắc ý, đang chuẩn bị thu hoạch chút khen thưởng, kết quả lại thu được bạo kích như thế...

Vụng trộm nhìn sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc một chút, giống như không có gì biến hóa, không khỏi sinh ra một tia may mắn, có lẽ cô ấy chưa nghe thấy?

Từ biệt cha con lão Quách, ba người đi qua trạm soát vé, ở sảnh đợi xe đợi một hồi, xe lửa đi Thạch Thành soát vé trước, vì thế hai người bọn Diệp Thiếu Dương cáo biệt Tứ Bảo, soát vé vào trạm, lên xe lửa.

Hai người ngồi là ghế hạng hai, ba vị trí một hàng, chỗ ngồi của hai người là ghế B và C, trên ghế A có một người, mặc một bộ quần áo Trung Quốc phong, một mái tóc dài màu bạc trắng phủ ở sau đầu, nhìn qua hai mươi mấy tuổi, vóc dáng rất cao, quả thực đẹp trai không bắt bẻ được, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nhuế Lãnh Ngọc vừa muốn ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương giành chỗ ngồi ở giữa, cười xấu hổ nói: “Anh ngồi giữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, ngồi xuống mé ngoài.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, sao có thể cho em ngồi ở bên cạnh soái ca, nhỡ đâu bị bắt cóc thì sao.

Bởi vì có người ở bên cạnh, hai người cũng không tán gẫu cái gì, Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên vai Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi. Diệp Thiếu Dương rảnh không có việc gì, nhìn soái ca bên cạnh, bắt đầu quan sát tướng mạo của gã, cuối cùng kinh ngạc phát hiện, mình thế mà không có cách nào nhìn ra mệnh cách của gã, nói cách khác, đặc thù tướng mạo người này đối ứng mệnh cách, ở trong tướng thuật hoàn toàn không tìm thấy!

Cái phát hiện này, dọa Diệp Thiếu Dương nhảy dựng, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp loại tình huống này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Chẳng lẽ... kẻ bên cạnh không phải người?

Diệp Thiếu Dương thậm chí đè pháp khí trong đai lưng, không có một cái nào có phản ứng, đột nhiên cười không nổi, mình thật sự là quá mức mẫn cảm.

Đây chính là trên xe lửa, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói quỷ yêu ngồi xe lửa, nếu nói là cố ý đi, nhân gian cũng không có quỷ yêu dám ngồi ở bên cạnh một thiên sư là hắn.

Nhưng chuyện tướng mạo này, hắn vẫn không nghĩ ra.

“Anh cảm thấy hắn đẹp trai sao?” Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên vai hắn, ghé sát tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói.

Diệp Thiếu Dương cũng dưa tới, hạ giọng nói: “Làm gì, em nhìn trúng người ta?”

“Là anh coi trọng người ta, nhìn chằm chằm người ta mãi.”

“Nói cái gì thế!” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, thấp giọng nói: “Cũng không phải rất đẹp trai sao, còn chưa đẹp bằng Đạo Phong.”

“Ý tứ của anh, anh thích Đạo Phong?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Trong đoạn đường kế tiếp, Diệp Thiếu Dương vẫn chú ý người bên cạnh này, phát hiện hắn tựa lưng vào ghế ngồi, không nhúc nhích lấy một chút.

Xe lửa đột nhiên tiến vào một cái hang, trong nháy mắt đó, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy mắt của người trẻ tuổi này đột nhiên mở, hai tròng mắt của hắn thế mà lại là màu đỏ, màu sắc giống như hoa hồng.

Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống, chưa đợi có điều phản ứng, đột nhiên cảm thấy một năng lượng cường đại ập vào mặt, chuông kinh hồn treo ở bên hông trong nháy mắt này mới vang lên.

Trong tình thế cấp bách, tay trái Diệp Thiếu Dương bắt một cái pháp quyết, đánh ra, sau khi va chạm cùng luồng năng lượng kia, bàn tay lập tức bị hút chặt, trong lúc nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể không ngừng triệu tập cương khí, đối kháng với nó.

Trong giây lát, từ trong luồng năng lượng này, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một tia cảm giác quen thuộc, cả kinh nói: “Là ngươi!”

“Đạo Phong ở nơi nào?”

Quả nhiên là thanh âm quen thuộc kia.

Đạo Phong...

Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết, ngươi có bản lãnh tự mình đi tìm hắn, tìm ta làm gì!”

Ý đồ phản kích, nhưng lực lượng của đối phương thật sự quá mạnh, thân thể hoàn toàn không động đậy được.

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.

“Ngươi thiên phú không tệ, nhưng còn thiếu lịch luyện, ta ở bà sa tịnh thổ chờ ngươi.”

Bà sa tịnh thổ... chỗ trung tâm của Vô Lượng Giới?

“Gặp Đạo Phong, nói cho hắn, ta ở nơi đó chờ hắn. Ta tên Nam Cung Ảnh.”

Diệp Thiếu Dương không đợi hắn nói chuyện, đã mở ra Thiên Nhãn, trong bóng đêm nhìn qua.

Một trong các tác dụng của Thiên Nhãn, chính là có thể ở trong hoàn cảnh cực độ tối nhìn thấy tà vật.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy kẻ kia đứng ở trước mặt mình, một tay hóa thành quang ảnh bán trong suốt, đấu khí ới mình, một tay khác lại nắm tay Nhuế Lãnh Ngọc - Nhuế Lãnh Ngọc cũng bày ra tư thế tiến công bất động, hiển nhiên cũng bị hắn dùng quỷ khí cố định.

Thân thể kẻ này nghiêng về phía trước, hóa thành dạng sương mù bán trong suốt, vươn đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, cười cười, “Một đóa hoa tươi...”

Chỉ nói xong bốn chữ này, bóng người hoàn toàn hóa sương, từ cửa sổ chắn gió trực tiếp bay ra ngoài.

Cả người Diệp Thiếu Dương chấn động, ngã ngồi lên ghế, Nhuế Lãnh Ngọc cũng ngã ngồi xuống.

Vài giây sau, xe lửa chạy ra khỏi hang, trước mắt tích tắc sáng ngời lên, Diệp Thiếu Dương nhìn bốn phía, lữ khách chung quanh nên làm gì thì làm cái đó, không có ai biết bên này vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau, đều là vẻ mặt kinh hãi.

“Là hắn!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng nói.

“Ai?”

“Kẻ mà hôm trước ở luân hồi đạo anh gặp được, chính là dùng thần niệm biến ảo thành một cái tay, bắt lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của anh, quả nhiên đến từ Vô Lượng Giới, hơn nữa là bà sa tịnh thổ!”

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm hít khí lạnh, cẩn thận nhớ lại tình huống vừa rồi nói: “Hắn vì sao muốn tìm Đạo Phong?”

“Không biết, nhưng nhìn qua người này rất tranh cường háo thắng, không chừng là vì cứng đối cứng với Đạo Phong, có chút không phục, tìm đến Đạo Phong đấu pháp?”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu nói: “Rất có khả năng!”

Nam Cung Ảnh... Mình cũng chưa từng nghe nói về người này, khẳng định là không ở âm ty nhậm chức, về phần Vô Lượng Giới bên kia, luôn luôn không để người ngoài biết, do đó cũng không thể phỏng đoán.

“Mẹ nó, lại còn nói anh là phân trâu!” Diệp Thiếu Dương giận dữ không thôi.

Nhuế Lãnh Ngọc nhịn cười nói: “Người ta chỉ là khen em là một đóa hoa tươi.”

“Đó không phải là nói anh là phân trâu sao, cơn tức này không thể nhịn!”

Trái tim hiếu chiến của Diệp Thiếu Dương bị kích hoạt rồi.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đánh không lại hắn.”

“Anh biết, nhưng hắn cũng là ra đòn bất ngờ, hơn nữa anh là cố kỵ đến hoàn cảnh nơi đây, không dám ở nơi này đấu pháp, bằng không anh có thể phá đi năng lượng phong tỏa của hắn!”

“Em biết anh không phục, nhưng hắn có thể ở dưới mí mắt anh hoàn toàn thu liễm âm khí, khiến anh không phát hiện được một chút nào, ngay cả linh lực pháp khí cũng tránh thoát, tu vi bực này, tuyệt đối không ở dưới mấy tôn giả kia.”

Diệp Thiếu Dương nói: “So với mấy tôn giả kia mạnh hơn nhiều, không có thực lực, làm sao dám gọi nhịp cùng Đạo Phong.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, kẻ này tu vi đã sâu đến mức này, nhắm chừng ở Vô Lượng Giới cũng là một siêu cấp nhân vật, chỉ cần mình dụng tâm điều tra nghe ngóng, tuyệt đối có thể tìm ra thân phận người này.