Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1246: Mừng công (2)




Diệp Thiếu Dương nói: “Ứng kiếp cái gì, cứu vớt hòa bình thế giới? Đệ không phải siêu nhân.”

Lão Quách nhún vai.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện này có thể vận dụng tư duy ngược hướng, nếu trước đó chúng ta giả thiết là thật, âm ty thật sự lựa chọn anh tới ứng kiếp, như vậy, vì sao chứ, anh so sánh với các đại lão kia của âm ty, có thêm được ưu thế gì?”

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mặt mình nói: “Bởi vì anh... đẹp trai?”

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, ngay cả nói cũng lười nói.

Diệp Thiếu Dương không nói giỡn nữa, nghiêm túc suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Thật sự không nghĩ ra anh so với bọn họ, có thể có ưu thế gì, luận pháp lực, có cả đống người mạnh hơn anh, cho nên, giả thiết này không thành lập.”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu nói: “Anh sai rồi, ít nhất anh có một điểm, là toàn bộ âm thần đều so ra kém.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời mở to mắt, đầy tò mò.

Đám người Tứ Bảo cũng tò mò nhìn chằm chằm Nhuế Lãnh Ngọc, muốn biết Diệp Thiếu Dương rốt cuộc một điểm nào, là toàn bộ âm thần đều không bằng.

Lúc này cửa phòng bị gõ vang, đoàn người theo bản năng bị dọa giật mình, lão Quách hỏi một tiếng mới biết là đưa đồ ăn.

Bởi vì gọi nhiều đồ ăn, mấy vị nam sĩ cùng đi lấy, còn có hai bình Mao Đài.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy, không khỏi cười lão Quách, lần này thật đúng là bỏ vốn gốc.

Dọn xong đồ ăn và rượu, Diệp Thiếu Dương nói: “Bàn thì phải bàn cho thấu triệt, ăn thì phải ăn thống khoái, sự tình nói xong, chúng ta mới uống rượu ngon lành, hiện tại ai cũng không cho phép ăn trước!”

Tứ Bảo ngửi mùi thơm của đồ ăn, cố gắng nuốt nước miếng, lại nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cầm lên một cái đùi gà, đưa đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc.

“Em đói rồi, ăn cái này lót dạ trước…”

“Kháo!”

Tứ Bảo mắng một tiếng, đem một cái chân gà khác cướp đi, lão Quách cũng gắp cho Tiểu Ngư một viên Tứ Hỉ, thứ này bảo đảm no nhất.

Đoàn người đều ăn, tiếp tục thảo luận.

“Nói mau, Thiếu Dương rốt cuộc một điểm nào khác với những âm thần kia?”

Nhuế Lãnh Ngọc đem chân gà buông xuống nói: “Thiếu Dương là người, bọn họ đều là quỷ.”

Mọi người nghe xong, nhìn nhau. Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt nói: “Chỉ cái này?”

“Anh cũng không nên xem nhẹ một điểm này, âm thần tu vi sâu nữa, cũng tuyệt không thể quản việc nhân gian, hơn nữa có rất nhiều chuyện, là không làm được.”

Diệp Thiếu Dương nhìn một bàn đồ ăn, thầm nghĩ lời này cũng không nói sai, cái khác không nói, đồ ăn nhân gian, âm thần không ăn được.

“Nhưng, cái này cùng thiên kiếp có gì quan hệ chứ?”

“Có lẽ có thể ngăn cản thiên kiếp, là có liên quan tính chất đặc biệt nào đó của cơ thể người, mà tính chất đặc biệt này, bất cứ âm thần nào cũng không có, cho nên phải có anh đi hoàn thành.”

Lão Quách vừa nghe, gật đầu nói: “Điều Lãnh Ngọc nói rất có đạo lý, có lẽ có thể khắc chế thiên kiếp, chính là máu thiên sư của Thiếu Dương, cái này ở nhân gian cũng là riêng một phần duy nhất, quỷ thần càng không cần phải nói.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng nói: “Huynh cũng không nên miệng quạ đen!”

Sau đó suy nghĩ nói: “Nếu không phải máu thiên sư, vậy đệ vẫn không rõ, cho dù người ứng kiếp phải là nhân loại, vì sao nhìn trúng đệ, nhân gian lợi hại hơn đệ cũng không phải không có.”

Tứ Bảo xua tay nói: “Cái này thực sự không có mấy người, cho dù có, cũng đều là đệ tử đời một, thậm chí là cấp Thái thượng trưởng lão, những lão già đó đừng nói thiên kiếp, nhắm chừng dù không có việc gì, có thể sống được mấy năm nữa hay không cũng đã là chuyện, cho nên âm ty chỉ có thể trông cậy vào cậu - loại pháp sư vừa trẻ tuổi vừa có thực lực này, để tính toán cho sau này.”

Lão Quách nói: “Hòa thượng nói mặc dù có chút khoa trương, nhưng có thể thực có chuyện như vậy, nếu bảo ta chọn người dẫn dắt giới pháp thuật, ta khẳng định cũng chọn đệ.”

Diệp Thiếu Dương cong cong khóe miệng, làm vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó nói: “Đoán cũng đoán không ra kết quả, mặc kệ, dù sao âm ty chiếu cố đệ, đây là chuyện tốt.”

Nhuế Lãnh Ngọc đề nghị, lần sau gặp được Tiêu Dật Vân, có thể bảo hắn lưu ý hỏi thăm một chút, hắn ở âm ty địa vị đủ cao, lại là người tâm phúc trước mặt Thôi phủ quân, có lẽ có thể tiếp xúc được một ít cơ mật.

Đương nhiên, cái này phải đợi sau khi hắn được thả ra, trước mắt đang đầu sóng ngọn gió, Thôi phủ quân có thể sẽ nhốt hắn một thời gian, để người khác không có chuyện mà nói.

Tứ Bảo nhìn chằm chằm đồ ăn, sốt ruột khó dằn nổi nói: “Thảo luận xong rồi chứ, nói xong thì ăn cơm đi!”

Lão Quách nói: “Chờ một chút, ta ít nhất còn có hai nghi vấn, thứ nhất, hai đạo sĩ dùng vòng ngọc đối phó Thiếu Dương kia, lai lịch thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là Lê Sơn đệ tử.”

Ba người chấn động, Tứ Bảo vốn trộm gắp một viên bò muốn ăn, cũng dừng lại hỏi: “Lê Sơn của Thanh Minh giới?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nói lời thừa.”

“Trách không được lợi hại như vậy... Nghe Thập Nương kia gọi bọn họ sư huynh sư tỷ, thì ra Thập Nương cũng là môn hạ Lê Sơn lão mẫu, trách không được có thể mời bọn họ đến trợ trận. Ngư Huyền Cơ thật sự là cơ quan tính hết.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Nếu không phải vòng ngọc đó linh lực thật sự quá mạnh, đệ thật sự không sợ bọn họ.”

Tiểu Ngư không hiểu hỏi: “Thanh Minh giới là cái gì, con chỉ biết tiết thanh minh.”

Lão Quách vốn không muốn nói cho cô bé về những thứ này, không chịu nổi dây dưa, vẫn giải thích một phen.

Dựa theo lý luận khoa học, vũ trụ là song song, có vô số thế giới giống nhau, bản thân có liên hệ, lại là không gian hoàn toàn khác nhau, giống như rất nhiều bọt biển chen chúc cùng một chỗ.

Giới pháp thuật vẫn luôn có thuyết pháp “Ba ngàn thế giới”, không gian có vô số, nhân gian và Quỷ Vực, thật ra thuộc về một cái thế giới âm dương hai cực, gọi chung thật ra gọi là “Sinh linh giới”, là trung tâm của tất cả thế giới.

Bất cứ không gian nào khác, đều là thông qua sinh linh giới diễn biến mà ra, quy mô bằng nhau, chỉ là sinh linh bên trong, bởi vì tiến hóa riêng cùng một ít nhân tố bên ngoài, mà dẫn tới tình huống hoàn toàn khác nhau.

“Chính là nói, trừ thế giới này của chúng ta, còn có rất nhiều thế giới giống chúng ta như đúc?” Tiểu Ngư chấn động hỏi: “Một lần có ba ngàn cái?”

Tứ Bảo nói: “Ba ngàn đại thế giới, là một cách gọi chung mà thôi, trong đó chia làm rất nhiều...”

Diệp Thiếu Dương cắt ngang lời hắn nói: “Đây đều là thứ các hòa thượng tự mình nghĩ, có ba ngàn cái hay không, ai cũng không biết, nhưng hiện tại giới pháp thuật biết đến, chính là tứ tượng không gian, phân biệt là Vô Lượng Giới, Ác Linh giới, Hỗn Độn giới, Thanh Minh giới, Thanh Minh giới chính là một trong số đó, bốn không gian này, đều là sinh linh giới chỗ chúng ta diễn sinh ra.”

Tiểu Ngư vừa nghe, lại hỏi: “Là diễn sinh ra như thế nào?”

“Cái này ta nào biết.” Diệp Thiếu Dương buông tay, “Ta chỉ là một pháp sư nho nhỏ, sao có thể biết những việc này.”

Nhưng bị Tiểu Ngư thúc giục dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải lại lần lượt giới thiệu về bốn không gian này.

“Vô lượng kiếp là tịnh thổ Phật môn che phủ, cũng có cách nói là cái gọi là Tây Thiên thế giới cực lạc, cái này cũng không biết, bên trong có cái Pháp Giác Tự, chính là nhà của Địa Tàng Vương, các tôn giả đối phó chúng ta chính là đến từ nơi này, lục đạo luân hồi, lời đồn là Địa Tàng Vương dùng nghiệp lực của mình hình thành, cho nên âm ty thật ra là đạo Phật cùng tồn tại, có rất nhiều người trong Phật môn làm việc tại địa phủ.”