Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1189: Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù (2)




“Không có gì, tương lai nói sau.” Thanh Vân Tử thản nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương biết tính tình lão, lão già này đặc biệt có thể giấu được bí mật, không muốn nói chuyện, ngươi cho dù hỏi rách trời lão cũng không nói, đành phải từ bỏ, nhưng trong lòng lại để lại một cái khúc mắc.

“Sư phụ, lúc trước nhìn thấy người, người và bọn Trương Vô Sinh đuổi theo Đạo Phong, đuổi kịp không?”

Thanh Vân Tử cố ý thở dài nói:

“Đáng tiếc để hắn trốn thoát, chạy đi Quỷ Vực, chúng ta cũng đuổi không kịp.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương muốn cười, nhưng cũng chưa vạch trần, hỏi nguyên nhân bọn họ đuổi bắt Đạo Phong, quả nhiên là vì Đạo Phong đập sơn môn Côn Luân phái, chưởng môn Côn Luân sơn Ngọc Cơ Tử cũng không phải đối thủ của Đạo Phong, bị thua mà chạy.

Côn Luân sơn không biết bao nhiêu năm cơ nghiệp, bị Đạo Phong hủy hoại, Ngọc Cơ Tử sao có thể không giận, lập tức trình báo công hội giới pháp thuật, giới pháp thuật chấn động, vài vị đạo môn tông sư cùng nhau ra mặt, bao vây tiễu trừ Đạo Phong.

Tuy nói Đạo Phong trên danh nghĩa đã thoát ly quan hệ với Mao Sơn, Thanh Vân Tử cũng đã sớm bế quan, mặc kệ chuyện giới pháp thuật, nhưng bởi vì sự tình liên quan trọng đại, vẫn bị mấy lão già này mạnh mẽ lôi xuống núi, cùng đi đuổi bắt Đạo Phong.

Mấy đại tông sư dùng Đạo môn bí thuật, tập trung hành tung Đạo Phong, một đường đuổi theo, lúc này mới có gặp gỡ lần trước.

Về phần bọn họ vì sao sẽ chạy đến Tương Tây, lại vừa vặn gặp mình, Diệp Thiếu Dương tuy không biết quá trình, nhưng biết là Đạo Phong cố ý gây ra, thậm chí cũng có Thanh Vân Tử âm thầm dung túng, ngầm hiểu, không hỏi nhiều.

“Nay Đạo Phong đã bị giới pháp thuật khai trừ danh tịch, thiên hạ truy nã, ngươi lần sau gặp được hắn, cũng không thể nương tay!” Thanh Vân Tử miệng lưỡi đầy chính nghĩa phân phó.

Diệp Thiếu Dương vâng một tiếng, xem như lấy lệ, trong lòng căn bản không coi nó là chuyện: mấy Đạo môn tông sư các ngươi cũng không bắt được hắn, bằng ta? Đi tặng đầu người còn không sai biệt lắm!

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện nói:

“Đúng rồi, con lúc trước phái Qua Qua đi Quỷ Vực, nghe lén được Đạo Phong đối thoại với mấy mặt hàng, mới biết được hắn đi đập sơn môn Côn Luân phái, cũng không phải vì thứ khác, nói cái gì thực hiện lời hứa, cũng chỉ là một cái cớ, hắn hình như là đi tìm Thái Thanh Phù, không biết tìm được chưa?”

Thanh Vân Tử lườm hắn một cái:

“Nếu không phải Thái Thanh Phù bị cướp đi, Ngọc Cơ Tử có thể liều mạng như vậy? Cho dù Đạo Phong đem đệ tử Côn Luân sơn đánh bại hết, thì thế nào, hắn lại không thể lấy thuốc nổ đem đạo quan của người ta đánh nổ, còn không phải là vì Thái Thanh Phù!”

Thở dài một hơi nói:

“Đâu chỉ là Thái Thanh Phù, Thượng Thanh Phù của Mao Sơn ta, ngày trước cũng bị hắn đánh cắp.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cả người ngây ra, ngay cả Lão Quách cũng kinh ngạc không khép được mồm.

Thái Thanh Phù, Thượng Thanh Phù, Ngọc Thanh Phù, chính là ba đại linh phù của đạo môn, trong lịch sử có rất nhiều truyền thuyết tương quan, khó phân thật giả, nhưng thân là đệ tử Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương biết, ba đại linh phù này thật sự tồn tại, hơn nữa phân biệt ngay tại trên Mao Sơn, Côn Luân sơn cùng Long Hổ sơn.

Mao Sơn tôn thờ là Thượng Thanh Phù.

Mao Sơn hậu sơn, trong hai mươi sáu động, có một tòa Dưỡng Quang các, là một kiến trúc phong thuỷ, Mao Sơn Thượng Thanh Phù, là giấu ở trong Dưỡng Quang các này.

Đương nhiên, bí mật này chỉ có ba người thầy trò bọn họ biết, về phần vị trí cụ thể, Diệp Thiếu Dương cũng không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thượng Thanh Phù bộ dạng thế nào, có ích lợi gì.

“Sư phụ, đây là chuyện khi nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.,

“Không biết, Thượng Thanh Phù luôn giấu ở trong Dưỡng Quang các, ta cũng chưa từng thấy, nào biết khi nào thì bị trộm, chỉ là Ngọc Cơ Tử nói cho ta Thái Thanh Phù của Côn Luân sơn sau khi bị Đạo Phong trộm đi, ta chợt nảy ý, nhìn một chút, mới biết được Thượng Thanh Phù đã mất.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy ngạc nhiên, nhìn nhau một cái cùng Lão Quách, hỏi Thanh Vân Tử:

“Đạo Phong trộm Thượng Thanh Phù làm gì? Lại nói, Thượng Thanh Phù này rốt cuộc có ích lợi gì, con tựa như cho tới bây giờ cũng không biết.”

Thanh Vân Tử nói:

“Thái Thanh, Thượng Thanh, Ngọc Thanh, ghép lại với nhau, chính là Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù.”

Diệp Thiếu Dương giật mình:

“Con biết, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, lại là để làm gì?”

Thanh Vân Tử nói:

“Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, chính là gốc rễ của linh phù trong thiên hạ, lời đồn là Lão Tử trước khi rời Hàm Cốc quan phía tây lưu lại, về sau bị Trương Đạo Lăng đoạt được, từ trong đó ngộ ra Đạo thuật, sáng lập Ngũ Đấu Mễ giáo...

Hà Đồ, Lạc Thư, kim hàm ngọc kính kỳ môn độn giáp thiên thư, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù. Trong đó, Hà Đồ Lạc Thư, thượng cổ cửu hào, là căn bản của Đạo tâm;

Kỳ môn độn giáp diễn Chu Dịch, Chu Dịch sinh bát quái, là căn nguyên của Đạo pháp;

Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù lấy một sinh ba, ba sinh vạn vật, là gốc rễ của phù triện.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong một lần, cẩn thận suy nghĩ, không phải vậy sao, mình từ trong Lạc Thư quy kết ra tâm pháp thổ nạp đại chu thiên, đó là dưỡng cương khí luyện đạo tâm; ám kim thần phù cùng một ít bí thuật trong độn giáp thiên thư, tất cả đều là có liên quan với Đạo pháp.

Cẩn thận suy nghĩ, mấy thứ thượng cổ bảo bối của Đạo gia, mình thế mà chiếm được một nửa! Về phần Hà Đồ, tương lai nếu có cơ duyên, cũng có thể suy nghĩ một chút.

Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù bị Đạo Phong cướp đi hai, mình không có hy vọng rồi. Nghĩ đến cái này, nhất thời có chút uể oải, oán giận nói:

“Sư phụ xem, lúc trước con hỏi người Thượng Thanh Phù giấu ở nơi nào, người lại không nói, hiện tại bị Đạo Phong trộm đi, còn có Thái Ất phất trần lúc trước cũng vậy.

Nói người còn có bảo bối gì, không bằng thừa dịp Đạo Phong còn chưa xuống tay, mau mau cho con trước, con cam đoan không mất được.”

Thanh Vân Tử trừng mắt:

“Một nửa cho ngươi, một nửa bị súc sinh đó trộm, nào còn có bảo bối như vậy!”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, vội vàng chuyển đề tài hỏi:

“Sư phụ, nghe người nói náo nhiệt như vậy, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù kia rốt cuộc có tác dụng gì?”

Thanh Vân Tử nói:

“Năm đó Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù này là Thiên Sư truyền thừa, được Tứ đại Thiên Sư giải, ghi lại làm một môn phù ấn thuật, nghe nói uy lực cực lớn, vượt xa phù ấn bình thường, ngay cả Thiên Sư tử phù cũng không thể so sánh.

Nhưng vì một số nguyên nhân nào đó, lúc đó Đạo môn nghiên cứu quyết định, không cho phép bất luận kẻ nào tu luyện môn phù ấn thuật này, vì triệt để từ chối, lúc ấy Mao Sơn, Long Hổ sơn, Côn Luân sơn ba đại môn phái, đem Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù cắt ra, chia làm ba, đều tự mang về sơn môn, nhiều đời truyền thừa, cũng để lại di huấn: chỉ có khi nhân gian sắp loạn, thiên giới giáng sinh, có thể có người ứng kiếp tập trung đủ ba linh phù, tu luyện phù ấn thuật bên trên...”

Diệp Thiếu Dương nghe xong cái đoạn kể lại này, cũng thật sự là trợn mắt há hốc mồm.

“Con sao nghe giống như thần thoại, sư phụ người có phải đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên, đem bản thân thay vào hay không?”

Thanh Vân Tử nói:

“Cút, vi sư hiện tại không đọc tu tiên, chỉ đọc đô thị ngôn tình.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, cẩn thận nghĩ nghĩ nói:

“Sư phụ vừa nói, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù là vì một số nguyên nhân nào đó, cho nên không cho người ta tu luyện phù ấn thuật bên trên, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”

Thanh Vân Tử nói:

“Nghe nói là vì môn phù ấn thuật này uy lực quá mạnh, tổ sư cảm thấy đoạt thiên địa tạo hóa, cho nên liệt vào cấm thuật. Nghe nói còn có nguyên nhân khác, không biết được.”