Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1185: Quỷ môn thất tuyệt




Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói:

“Mấy vị ti chủ này, ta có một nửa chưa từng có qua lại, nhưng trước đó ta chưa từng nghe nói Ngư Huyền Cơ, không ngờ địa vị lại cao như vậy!”

Trương Mỗ nói: 

“Cái này ngươi không biết rồi, trước kia ti chủ Tuần Du ti Thương Ương đại pháp sư, đã vãng sinh vô cực, Ngư đạo trưởng là bổ khuyết nhận chức, trước đó nàng vẫn luôn phụ trách quản hạt Nghiệt Kính Đài, hiện tại vẫn đang ở Nghiệt Kính Đài, chỉ là gia phong tuần du thiên thần, quản lý chung Tuần Du ti, thời gian cũng không dài. Hơn nữa là một nữ tử, không thích xuất đầu lộ diện, hành vi thu mình, bởi vậy thanh danh không hiện. Chẳng qua...”

Trương Mỗ làm cái động tác tay chớ có lên tiếng với Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương ngầm hiểu, vẽ một tấm ẩn khí phù, dán trên cửa sổ, tạo thành một kết giới có tính mở ra, trong phòng nói chuyện, người có thể nghe, nhưng quỷ nghe không được, do đó tránh để lộ bí mật.

Cái gọi là ngẩng đầu ba thước có thần minh, có nhật dạ tuần du, tai vô cùng thính, du đãng ở nhân gian, mà còn chính là người của Tuần Du ti, phải đề phòng. 

Diệp Thiếu Dương nói:

“Ta nghe nói, Ngư Huyền Cơ và Diêm La vương có quan hệ?”

Trương Mỗ nói: 

“Quan hệ cái gì? Nói lung tung về âm thần, là phải xuống địa ngục cắt lưỡi.”

“Đi cả nhà ngươi!” Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt:

“Ngươi bớt lề mề, ta nào biết bọn họ có quan hệ thế nào, ngươi nghĩ cái gì thế!” 

Trương mỗ ha ha cười:

“Chuyện này, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Sâm La điện vị kia, quan hệ tốt với nàng, lại là không giả, nhưng ngươi biết trong đó có duyên cớ nào không?”

“Ngươi thích nói thì nói!” Diệp Thiếu Dương thật sự có chút mất kiên nhẫn, giao tiếp với đám văn nhân cổ đại này đúng là mệt, nói được một lời thì hỏi ngược đủ kiểu, thừa nước đục thả câu, không sảng khoái một chút nào. 

Trương mỗ hạ giọng nói:

“Thật ra, hậu trường lớn nhất của Ngư Huyền Cơ, không phải Diêm La vương, mà là...”

Hắn khẽ đảo tròng mắt, vừa muốn thừa nước đục thả câu, Diệp Thiếu Dương đánh một cái vào trên đầu hắn: 

“Nói mau lên, không nói thì cút!”

“Là... Phong Đô đại đế.” Trương mỗ day day đầu, phi thường khó chịu. Bị Thiên Sư vỗ đầu, tuy không dùng sức gì, nhưng cảm giác cũng không thoải mái.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, hai người đều ngây dại. 

“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương ồn ào lên.

“Bí mật này đã có rất nhiều năm rồi, cho dù ở âm ty, người biết đến cũng không nhiều, Diệp Thiên Sư nếu muốn biết, hai mươi đao giấy!”

Trương mỗ nói xong, tự lui sang một bên trước, cảnh giác nói: 

“Ta đây cũng không phải là thừa nước đục thả câu, ta tới tìm ngươi chính là vì kiếm tiền, tục ngữ nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ...”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Không có vấn đề, ngươi nói mau!” 

Trương mỗ cười hắc hắc, cực kỳ hài lòng, lúc này mới ghé lên nói:

“Ngư Huyền Cơ lúc còn sống chính là đạo môn đệ tử, sau khi chết bởi vì một số cơ duyên, bái vào môn hạ đại đế, tu tập âm minh quỷ thuật, trăm năm có thành tựu, lúc này mới xuất sư.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng lo sợ bất an không thôi, thật không ngờ, Ngư Huyền Cơ lại có bối cảnh trâu bò như vậy... Trách không được làm việc theo sở thích, ngay cả Diêm La vương bên kia cũng mở một mắt nhắm một mắt. 

Nhuế Lãnh Ngọc nói:

“Nghe nói Phong Đô đại đế không quản bất cứ công việc cụ thể nào của âm ty, nàng cho dù là đại đế đệ tử, đại đế cũng sẽ tuyệt không thiên vị cô ta.”

Trương Mỗ gật đầu nói: 

“Lời tuy như thế, nhưng mặt mũi đại đế, chung quy phải nể, hơn nữa... Căn bản không cần đại đế ra mặt, mấy người sư huynh đó của nàng, thời khắc mấu chốt tự nhiên sẽ giúp nàng một tay.”

Nhuế Lãnh Ngọc không rõ, hỏi:

“Sư huynh cô ta là ai?” 

Trương Mỗ nói:

“Đại đế môn khách ba ngàn, nhưng đích truyền nội môn cũng chỉ có mấy người, mỗi người đều chức vị quan trọng, ta chỉ nói ba người: Thiên Tử điện Thôi đại phán quan, Phục ma Thiên Sư Chung Quỳ nguyên soái, Huyền Đàn tài thần Triệu Công Minh...”

Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, che miệng, cả kinh nói không ra lời. 

Diệp Thiếu Dương ngược lại không quá kinh ngạc, làm đạo môn Thiên Sư, đoạn bí mật này hắn cũng hiểu biết chút trong: âm ty, phàm là xuất thân Đạo môn, trên danh nghĩa đều là đệ tử Phong Đô đại đế, nhưng thật sự bái đại đế làm thầy học nghệ cũng không nhiều, chỉ có bảy người, được xưng “Quỷ môn thất tuyệt”, trừ ba vị này ở âm ty đảm nhiệm chức vị quan trọng, bốn người khác thì thân phận thần bí.

Quỷ Vực giống với nhân gian, cũng thịnh hành tò mò lắm chuyện, nhiều năm qua, ở âm ty dân gian, cũng vẫn luôn đoán thân phận bốn người khác của “Quỷ môn thất tuyệt”, cách nói truyền lưu rộng nhất là: một người trong đó chính là thủ tịch quỷ sứ dưới trướng đại đế: Thanh Y.

Nghe nói Thanh Y tu vi cực sâu, không ở dưới Chung Quỳ cùng Triệu Công Minh, nhưng thân phận thần bí tới cực điểm, đặc biệt là mấy chục năm nay chưa từng xuất hiện. 

Trong “Thất tuyệt”, còn có thân phận một người là truyền lưu rộng nhất, nghe nói, kẻ tu vi sâu nhất kia trong bảy người, không phải Thanh Y, mà là... vị kia trên Thái Âm sơn.

Diệp Thiếu Dương thu hồi cảm nghĩ liên miên, đem suy nghĩ đặt ở trên người Ngư Huyền Cơ, thầm nghĩ Ngư Huyền Cơ này đã là đệ tử chính quy của Phong Đô đại đế, tuy là về sau thu, không có cách nào so sánh với quỷ môn thất tuyệt, nhưng cũng là đăng đường nhập thất, trên danh nghĩa xem như sư muội của bảy người này.

Lập tức âm thầm hít một hơi, giật mình nói: 

“Trách không được cô ấy trước đó không động thủ với ta, thì ra là nhìn mặt mũi Thôi phủ quân.”

Trương Mỗ nói:

“Đúng rồi. Ngươi và Ngư Huyền Cơ tranh chấp, mấy đại lão này ngại thân phận, tuyệt đối sẽ không tham dự, nhưng khó bảo toàn sẽ không âm thầm giúp nàng.” 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bất đắc dĩ nhún vai nói:

“Vậy cũng không có cách nào cả, dù sao đã gánh vác, ta không tin, mấy đại lão này còn có thể phái âm binh đến truy bắt ta hay sao?”

Trương Mỗ nói: 

“Chính là lý này. Diệp Thiên Sư, ngươi nếu kiên trì muốn đối đầu với Ngư Huyền Cơ, nhớ lấy, tuyệt đối không thể đi Quỷ Vực tranh đấu với nàng, thứ nhất ngươi ở Quỷ Vực sợ không phải đối thủ của nàng, thứ hai ngươi nếu đi Quỷ Vực, tương đương cho các đại lão cơ hội mượn đề tài để nói chuyện của mình...”

“Ừ, ta chỉ ở nhân gian, binh đến tướng chặn, chỉ cần ta không phạm âm luật, ai cũng không thể làm gì ta.”

Trương Mỗ chắp tay, cười nói: 

“Diệp Thiên Sư đã hiểu, vậy không còn gì tốt hơn. Cáo từ, nhớ hoá vàng mã cho ta!”

Trương Mỗ nói đi là đi, điểm ấy trái lại không dài dòng.

Diệp Thiếu Dương nhìn theo hắn từ ngoài cửa sổ rời khỏi, trở lại bên giường ngồi xuống, Nhuế Lãnh Ngọc chuyển một cái ghế dựa tới, ngồi ở đối diện hắn. 

“Này, anh nghĩ cái gì thế.” Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn nhìn chằm chằm trước ngực mình, không nhúc nhích, còn tưởng hắn đang tự hỏi cái gì, kêu một tiếng, Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt.

Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tư thế ngồi của mình không quá đúng, cổ áo có chút thấp, vị trí Diệp Thiếu Dương ngồi vừa lúc có thể nhìn vào, vội vàng kéo áo lên trên, lạnh lùng nói:

“Nhìn đủ chưa?” 

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thấy chân tướng bị nói toạc ra, nhất thời mặt đỏ tai hồng, có chút xấu hổ vô cùng.

“Được nha Diệp Thiếu Dương, loại thời điểm này, anh thế mà còn có tâm tư nhìn trộm, tim của anh to bao nhiêu vậy?”

“Hắc hắc, cái này không phải thả lỏng một chút sao.” Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, cố ý hỏi: 

“À, em đối với chuyện này thấy thế nào?”