Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1162: Dơi mặt quỷ




Hai người tắm rửa xong, thay quần áo đi ra ngoài, ở dưới núi Nga Mi vòng vo một hồi, trong cảnh khu tuy không phải kín người hết chỗ, nhưng du khách cũng không thiếu, khắp nơi đều là sạp quán chào hàng bồ đề tử, phật châu vân vân.

Hai người đi dạo đến sơn môn, sắc trời dần tối, vì thế tùy tiện ăn chút. Tiểu Ngư còn muốn đi dạo thêm một hồi, Diệp Thiếu Dương thúc giục cô trở lại khách sạn, sau đó đều tự nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương căn bản không có một chút buồn ngủ, một hồi nhớ Nhuế Lãnh Ngọc, một hồi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Ngư, tâm tình bực bội bất an. 

“A!”

Một tiếng thét chói tai từ phòng Tiểu Ngư truyền đến, tiếp theo còn phát ra một chuỗi động tĩnh dị thường.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, không nói năng gì, rời giường lao đi, đẩy ra cửa phòng, nhìn vào bên trong, Tiểu Ngư tóc tai bù xù đứng ở trước giường, cầm trong tay cái gối đầu, không ngừng vung, đuổi một con dơi. 

“Tiểu sư thúc, mau mau mau, cứu mạng!”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, phi thân tiến lên, tóm con dơi, đi về phía bên cửa sổ, đem con dơi ném ra ngoài.

Tiểu Ngư ở trên giường ngồi xuống, có chút khoa trương dùng sức thở dốc, ủy khuất nói: 

“Con vừa mở ra cửa sổ, nó đã bay vào, một mực bay vòng quanh con, hù chết cục cưng rồi.”

Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, chỉ chỉ bả vai phải mình:

“Con lộ hết rồi!” 

Tiểu Ngư cúi đầu nhìn, áo ngủ của mình rớt một nửa, vai phải lộ bên ngoài, ngay cả nửa quả cầu cũng như ẩn như hiện, vội vàng đem quần áo mặc vào, hai tay ôm ở trước ngực, có chút khẩn trương nói:

“Con vừa tắm rửa xong, chưa mặc nội y, thúc chưa thấy cái gì chứ.”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái: 

“Ta vừa mới vào, nhìn cái lông à!”

Tiểu Ngư chớp chớp mắt:

“Sẽ không đâu, con ngày hôm qua vừa dùng kem rụng lông, thúc không thể nhìn thấy lông nách.” 

Kháo, đứa nhỏ này, quả thực quá ô uế rồi!

“Mặc kệ con!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy muốn đi ra ngoài, vừa ngồi dậy, phía sau đột nhiên lại truyền đến một chuỗi tiếng vỗ cánh, vừa quay đầu, con dơi vừa rồi lại bay vào.

Diệp Thiếu Dương nhướng mày, tay mắt lanh lẹ, đi lên tóm lấy, đưa đến trước mắt nhìn. 

Nhìn một cái, mới phát hiện đây không phải dơi bình thường: trong làn da màu đen lộ ra một chút xám trắng, đặc biệt là trên mặt, ở phía trên hai con mắt kích thước như mắt chuột có một hoa văn gấp khúc, khiến bộ mặt con dơi này nhìn qua lộ ra vài phần dữ tợn, trong cái mồm mở ra mọc hai hàm răng như răng cưa, ý đồ cắn mình.

Nhưng vì cổ bị mình bóp, hoàn toàn không với đến.

Dơi mặt quỷ! 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống.

Dơi mặt quỷ, không phải sinh vật dương gian, mà là đến từ Quỷ Vực, vốn là một loại sinh vật tà ác, cũng không có làm gì, nhưng mà có một sở trường:

Cảm giác cực kỳ linh mẫn đối với tử khí! 

Bởi vì chúng nó giống với dơi của nhân gian, khứu giác, thị giác hầu như đều bằng không, nhưng có thể phóng ra một loại khí tức cùng loại sóng siêu âm, cảm giác được tử khí ở phụ cận.

Tử khí, chưa chắc là người chết phát ra, rất nhiều người sắp chết, trên người cũng sẽ tản mát ra một loại tử khí, quạ đen là có thể ngửi được.

Cho nên mới có cách nói quạ đen sẽ xoay quanh ở phụ cận nhà người sắp chết. 

Dơi mặt quỷ cảm giác đối với tử khí, vượt xa quạ đen nhân gian!

Bởi vậy, không ít câu hồn quỷ sứ đều sẽ thuần dưỡng dơi mặt quỷ, ở thời điểm đến nhân gian câu hồn, mang theo trên người, có một số thời điểm, nếu bị linh khí hoặc khí tức đặc thù khác quấy nhiễu, không thể phát giác vị trí chuẩn xác của người sắp chết, lúc này có thể phái ra dơi mặt quỷ, ở phía trước dẫn đường, thông qua tử khí tìm kiếm người chết.

Nhân gian chỉ cần có dơi mặt quỷ, thì nhất định có câu hồn quỷ sứ! 

Diệp Thiếu Dương tùy tay đem dơi mặt quỷ ném tới ngoài cửa sổ, đóng lại cửa sổ, sau đó đem đèn tắt đi, bản thân nấp ở một bên cửa sổ, quay đầu, trong bóng đêm hướng Tiểu Ngư đang thất kinh nói:

“Có ta ở đây, đừng sợ!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, một vật ghé vào trên thủy tinh, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, vẫn là con dơi mặt quỷ kia, đập cánh ở trên thủy tinh, bay lên bay xuống, ý đồ tiến vào. 

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng chờ đợi trong bóng đêm, qua tầm vài phút, cửa sổ rõ ràng là đóng, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, như có một luồng khí lạnh từ ngoài cửa sổ không ngừng thấm vào.

Lại một lát sau, ngoài cửa sổ dưới ánh trăng xuất hiện một hư ảnh:

Giống như là một người, trên người khoác một cái áo choàng thật lớn, toàn thân đều là bán trong suốt, chỉ có trong hai con mắt phát ra lục quang. 

Hắn xuyên qua cửa sổ, trực tiếp bay vào, đứng lơ lửng ở không trung, đối mặt Tiểu Ngư, không được hít ngụm khí lớn.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Ngư một cái, phát hiện Tiểu Ngư dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn cửa sổ ngẩn người, trong lòng hơi trầm tĩnh lại:

May mắn, Tiểu Ngư chưa thấy câu hồn quỷ sứ này, nói rõ dương khí còn chưa tan hết. 

Người thường nếu có thể đủ nhìn thấy câu hồn quỷ sứ, nói rõ cách cái chết cũng không xa.

Câu hồn quỷ sứ kia chỉ để ý hít khí, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Thiếu Dương ở bên thu liễm khí tức, tránh ở sau rèm.

Diệp Thiếu Dương ghé đến bên tai hắn nói: 

“Đừng hút nữa, lại đây hút khí của ta.”

Nói xong dùng sức thở ra một hơi.

Hắn thân là Thiên Sư, trong khí tức cũng lộ ra Thuần Dương thiên chân, câu hồn sứ giả dù sao cũng là quỷ, chợt hít phải cũng không chịu nổi, hú lên quái dị, cả người giống một cái khăn lau mở ra, đột nhiên co rút lại, bay ra phía ngoài chạy trốn. 

Diệp Thiếu Dương đã sớm theo dõi hắn, nào chịu thả hắn đi, bước dài một cái tiến lên, tay phải hất, bắt quyết đánh tới.

Bóng người câu hồn quỷ sứ lay động, quỷ khí ngưng tụ, hình thành một kết giới.

Diệp Thiếu Dương một chưởng vỗ nát kết giới, câu hồn quỷ sứ vừa lui, vừa lại lần nữa làm phép. 

Diệp Thiếu Dương liên tục bắt quyết, liên tục đánh tan sáu đạo kết giới, rốt cuộc ở phía trước cửa sổ bắt được hắn.

“Thiên địa huyền minh, nhân gian chính pháp!” Tả hữu búng, một đạo linh phù bay ra, dán trên mặt câu hồn quỷ sứ, dùng sức kéo về phía sau hô:

“Lên!” 

Trực tiếp đem câu hồn quỷ sứ kéo lên, lật một phát, đè trên tường, tay trái kẹp chặt cổ hắn, tay phải từ trong đai lưng lấy ra Tì Hưu ấn cùng Kinh Hồn linh, nhìn thoáng qua Tiểu Ngư chấn động đến mức hóa đá nói:

“Con cầm hai món đồ này đến phòng khách đi, yên tâm, không có bất cứ sự nguy hiểm nào, ta muốn tâm sự với hắn.”

Câu hồn sứ giả kia bị hắn phá pháp thân, tự nhiên hiện hình ra, bị Tiểu Ngư nhìn thấy, mặc trường bào, giống như u linh thường xuyên xuất hiện trong phim kinh dị. 

Khác biệt duy nhất là, khuôn mặt kia phía dưới áo choàng câu hồn quỷ sứ nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất giống quái vật, hơn nữa bốn phía miệng mọc một vòng thứ gì đó giống vòi lại giống xúc tua, không ngừng giãy dụa, ý đồ bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương.

Bởi vì Lão Quách, Tiểu Ngư ngẫu nhiên cũng từng thấy quỷ, có sức miễn dịch nhất định, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp loại quỷ hình thái này, hiện tại vẫn có chút ngây dại.

Diệp Thiếu Dương đem hai món đồ vứt cho cô, Tiểu Ngư tiếp được, thời khắc đặc thù, cô biểu hiện coi như ổn trọng, nhấc đôi chân run rẩy đi phòng khách, hơn nữa đem cửa đóng lại. 

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua câu hồn quỷ sứ bị mình đè trên tường, tay phải xé Định Hồn Phù dán trên mặt hắn.