Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1146: Thần bí lai khách (2)




Quả nhiên là có mưu đồ, Diệp Thiếu Dương nhìn lão, bất động thanh sắc hỏi ngược lại:

“Hợp tác cái gì?”

Thạch Lỗi cười cười nói: 

“Tôi hiện tại không tiện nói, đợi lát nữa đến Tương Tây, các cậu theo tôi đi gặp một người, cái gì cũng sẽ biết.”

Thần bí như vậy?

Diệp Thiếu Dương đoán trước được không có việc gì tốt. Trong lòng tuy rất tò mò, nhưng không muốn thêm chuyện. 

Đây là phẩm chất Diệp Thiếu Dương cho rằng tốt nhất trên người mình, thứ mình không nên biết, tuyệt đối không muốn nhiều chuyện, nếu không mình cho dù có mười mạng cũng phải đưa ra ngoài.

Lập tức cố ý nhìn nhìn di động nói:

“Tôi còn có một giờ nữa phải lên tàu, sợ là không có thời gian đi gặp bằng hữu của ông.” 

Thạch Lỗi cười nói:

“Cậu theo tôi đi gặp, cho dù không có tàu, hắn cũng vẫn có thể đưa cậu trở về.”

“Trực thăng sao? Trâu bò như vậy?” Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày, có chút phản cảm nói: 

“Nói như vậy, tôi không đi không xong rồi?”

Thạch Lỗi nói:

“Sao có thể, chúng ta là rất thân mật, muốn tìm cậu hợp tác mà thôi, cho dù không thành cũng không sao, nghe một chút cũng tốt.” 

Tứ Bảo thúc thúc cánh tay Diệp Thiếu Dương nói:

“Tôi đã dự cảm được chuyện gì rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói: 

“Cái gì?”

Tứ Bảo một tay vươn ngang ra, một tay khác đặt ở bên trên, hai ngón tay cái làm bộ dạng hoạt động, hướng Thạch Lỗi nhướng mày nói:

“Có phải không?” 

Thạch Lỗi sửng sốt, chắp tay nói: “Đại sư là đồng đạo!”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không xem hiểu, giục hỏi bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì. Tay Thạch Lỗi ở bên dưới chỉ chỉ tài xế lái xe, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, không hỏi nữa.

Về tới nội thành Tương Tây, Thạch Lỗi chỉ thị tài xế đem ô tô đỗ ở phía dưới một căn nhà lầu nhỏ. 

Diệp Thiếu Dương xuống xe, đánh giá, đây là một tòa nhà nhỏ ba tầng, rất cũ kỹ, nhìn như là kiến trúc của hai mươi năm trước, phía trước có cái sân to, bên trong là vườn hoa nhỏ.

Từ bên ngoài nhìn qua, như là cơ quan chính phủ hoặc là xí nghiệp nhà nước nào đó, nhìn qua ngoài cửa sân treo một tấm biển, bên trên viết chữ “Nhà khách cơ quan ABC XYZ”.

Thạch Lỗi mang theo hai người tới cửa phòng bảo vệ, hướng bảo vệ cửa đưa ra một tờ giấy chứng nhận, sau đó nói: 

“Hai vị này là khách của Thái tiên sinh.”

Bạn trẻ bảo vệ cửa kia lần lượt đánh giá một chút hai người bọn Diệp Thiếu Dương, từ trên bàn cầm lấy một cái máy ảnh kỹ thuật số, hướng vào mặt hai người, ‘Tách tách’ chụp hai tấm ảnh, sau đó nói:

“Mời vào.” 

Đi vào trong sân, Tứ Bảo lập tức oán giận nói:

“Thế này cũng quá nghiêm rồi nhỉ, còn chụp ảnh.”

Thạch Lỗi cười cười, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói: 

“Đây rốt cuộc là nơi nào, sao còn có binh sĩ gác.”

“Binh sĩ? Nào có?” Thạch Lỗi sửng sốt.

“Đừng dối tôi, bảo an vừa rồi bảo vệ cửa kia, chính là binh sĩ.” Diệp Thiếu Dương lấy tay chỉ chỉ đầu mình: 

“Hắn để tóc húi cua, nhưng trên đầu có một vòng tóc bị ép xuống, nhất định là bởi bình thường đội mũ. Ông không muốn nói cho tôi hắn mang là nón bảo hộ.”

Thạch Lỗi giật mình, lập tức giơ ngón tay cái lên:

“Diệp tiên sinh sức quan sát thật sự mạnh!” 

Nhưng cũng chưa giải thích đây là chỗ nào, trực tiếp dẫn bọn họ vào căn nhà lầu nhỏ.

Tòa nhà lầu nhỏ này chỉ có bốn tầng, cũng có thang máy, ba người ngồi thang máy lên đến lầu ba, trong hành lang trống rỗng, chỉ có một bên có cửa, trên cửa chỉ có đánh số, không có dấu hiệu.

Đi mãi đến cuối, Thạch Lỗi nhẹ nhàng gõ vang cửa một gian phòng, đợi một hồi, bên trong mở cửa. 

Một nam nhân nhìn qua bốn mươi mấy tuổi, vẻ mặt rất ôn hòa, mặc áo sơmi trắng cùng quần tây, giày da, hướng hai người bọn Diệp Thiếu Dương mỉm cười gật gật đầu, mời bọn họ đi vào.

Đây là một phòng ở, tương tự khách sạn, thu dọn rất sạch sẽ.

Gian ngoài có một bộ bàn trà và ghế ngồi 

Nam tử mời bọn họ ngồi xuống, không tới nửa phút, liền có một nhân viên phục vụ từ bên ngoài tiến vào pha trà, sau đó rời khỏi.

Thạch Lỗi giới thiệu cho hai bên.

Nam tử này tên Thái Vũ, chức vụ... Thạch Lỗi chưa giới thiệu, chỉ nói là người nhà nước. 

Diệp Thiếu Dương thấy nam tử này trắng trẻo, quần áo trên người không dính một hạt bụi, hơn nữa cách nói năng khí chất, có thể đại khái đoán được, nam tử này nhất định là quan, hơn nữa chức quan không nhỏ.

“Việc Diệp tiên sinh ở Tương Tây làm, tôi đã nghe giáo sư Thạch nói.”

Sau khi chào hỏi đơn giản, Thái Vũ nói: 

“Tôi là đặc biệt từ kinh thành chạy tới, gặp Diệp tiên sinh một lần.”

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, từ kinh thành chuyên môn tới gặp mình? Chuyện này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Trong lòng không khỏi bắt đầu có chút lo sợ không yên.

Thái Vũ nói: 

“Tôi cũng nói thẳng vào việc đi, ở sau khi nghe giáo sư Thạch nhắc tới chuyện của cậu, tôi tin tưởng, cậu chính là người chúng tôi luôn muốn tìm!”

Đứng dậy mở ra tủ quần áo, bên trong có rương mật mã. Thái Vũ mở ra rương mật mã, lấy ra ba túi hồ sơ thật dày, đặt ở trên bàn trà, nói:

“Hai vị mời xem.” 

Tứ Bảo đưa tay đi cầm, bị Diệp Thiếu Dương đập vào tay một phát, hướng Thái Vũ nói:

“Ông vẫn là nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì.”

Xem hồ sơ của người ta, ngươi đến lúc đó lại nói không muốn hợp tác, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. 

Thái Vũ cười cười nói:

“Diệp tiên sinh không cần cẩn thận như vậy, những tài liệu này có thể cho cậu xem, tự nhiên là tín nhiệm cậu, cho dù các cậu không muốn hợp tác, cũng không sao. Đây là nước Hoa Hạ, nước Hoa Hạ là giảng nhân quyền.”

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, khoát tay nói: 

“Ngài vẫn là nói thẳng đi, nói xong lại xem những thứ này cũng không muộn.”

Thái Vũ cũng không kiên trì, mời hai người uống trà, bắt đầu tự mình kể:

“Các cậu hẳn là cũng đoán được, tôi là một quan viên, cụ thể chủ yếu phương diện khoa khảo. Nói ngắn gọn đi, năm năm trước, chúng tôi ở thời điểm khảo sát đối với La Bố Bạc, ở trong phạm vi di chỉ Lâu Lan, phát hiện một cổ mộ cực lớn, thành lập đội khảo sát, giáo sư Thạch lúc ấy cũng ở trong đó... 

Chúng tôi sau khi đi xuống, mới phát hiện cái này không phải cổ mộ đơn giản như vậy, mà là một cung điện trong lòng đất, chủ yếu là dùng để tiến hành nghi thức hiến tế nào đó... Chúng tôi ở bên dưới gặp được rất nhiều hiện tượng thần quái, lúc ấy trong chúng tôi, cũng có cao nhân như cậu, mới một đường xuống đến phía dưới cùng của cổ mộ, cách mặt đất khoảng một ngàn mét!”

“Một ngàn mét...” Tứ Bảo âm thầm hít vào một hơi:

“Thông cảm tôi nói thẳng, mộ sâu một ngàn mét, tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp.” 

Thái Vũ nhìn như thuận miệng hỏi:

“Đại sư từng gặp rất nhiều mộ?”

Diệp Thiếu Dương ở phía dưới cái bàn giẫm Tứ Bảo một phát, Tứ Bảo nhất thời tỉnh ngộ, cười cười, lấy lệ cho qua. 

Thái Vũ cũng không truy hỏi, nói với Thạch Lỗi:

“Ông lúc ấy ở hiện trường, phía sau ông nói đi.”

Thạch Lỗi gật gật đầu, nói: 

“Lúc ấy, chúng tôi ở phía dưới cùng của mộ địa, phát hiện một cánh cửa thủy tinh, cạnh cửa có tranh tường văn tự, trong chúng tôi có chuyên gia phương diện này, phiên dịch thành Hán ngữ, đại ý chính là ở trên cửa hạ nguyền rủa, tuyệt đối không thể đi qua.

Chúng tôi cũng không phải không tin, nhưng đã đến nơi đó, không đi qua xem một chút, thật sự là quá mức tiếc nuối, vì thế chúng tôi đi về trước, tìm khắp nơi cao nhân như các cậu... Tổng cộng bốn người, nói ra các cậu cũng đừng cười, chúng tôi có thể tìm được, cũng đều là đỉnh cấp pháp sư của dân gian.”