Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1139: Không biết bao giờ gặp lại (1)




Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, đi lên nói:

“Cô quen biết cô ấy?”

Cô nương gật gật đầu, miệng mở ra, ở trong sự chờ mong của Diệp Thiếu Dương, phun ra một câu khiến hắn mở rộng tầm mắt: 

“Cho tôi chút đồ ăn.”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thiếu Dương, cô vuốt vuốt tóc bay rối loạn trên trán, mệt mỏi nói:

“Tôi hai ngày chưa ăn cái gì rồi.” 

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một túi hạt điều cay mua trước khi tới, bảo cô ăn trước, phân phó Tương Lộ đưa thêm chút đồ ăn tới đây.

Cô nương cắn hạt điều cay nói:

“Đây là cái gì, mùi vị không tệ.” 

“Hạt điều cay. Ăn ngon không.” Diệp Thiếu Dương thấy cô ăn có mùi có vị, cũng rút ra một nắm, bắt đầu ăn.

“Đắt lắm à?” Cô nương thuận miệng hỏi.

“Không đắt, túi nhỏ năm hào, to thì mấy tệ.” 

Cô nương sửng sốt, tuy mình luôn luôn ở trong sơn dã, có chút khoảng cách với xã hội nhân loại, nhưng giá trị tiền vẫn là biết.

Tứ Bảo bĩu môi, trong miệng than thở:

“Thực phẩm rác rưởi.” 

Tương Lộ bưng tới đồ ăn, tuy là cơm tập thể không mùi vị gì cả, nhưng cô nương ăn rất vui vẻ, Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, thất vọng, vốn còn cho rằng thật không dễ dàng gì tìm được người giống mình thích ăn hạt điều cay, kết quả người ta chỉ là đói quá rồi.

Đừng nói hạt điều cay, nhắm chừng dù là bánh quẩy cũng có thể một hơi ăn mấy cây.

“Muốn uống nước hay không?” Diệp Thiếu Dương lấy ra một chai nước sạch đưa qua. 

Cô nương chưa đón lấy, nhìn hắn một cái nói:

“Mấy ngày nay tôi ở trong núi bôn ba, cái gì cũng chưa ăn, chỉ uống nước.”

“Được rồi... Vậy cô ăn trước, ăn từ từ.” 

Diệp Thiếu Dương cùng một đám người chung quanh tò mò nhìn cô nương ăn như hùm như sói, cuối cùng đợi được cô ăn xong.

“No rồi...” Cô nương lau miệng, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương nói:

“Trước tự giới thiệu, tôi tên Cao Cao, là thành viên gia tộc đại vu tiên.” 

Vừa nghe nói là “gia tộc đại vu tiên”, mấy người ngây ra tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm:

“Cao Cao...” 

“Nghe là có chút kỳ quái, là dịch âm.” Cao Cao nói, bắt đầu giải thích lai lịch thân phận của mình. Phi Phàm giết tiền nhiệm đại vu tiên, đoạt vị trí như thế nào, sau đó điều động thành viên gia tộc đại vu tiên, hợp tác với Huyết vu.

Đám người Diệp Thiếu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới biết, thì ra Phi Phàm được xưng đại vu tiên kia, là kẻ soán vị.

Từ trong miệng Cao Cao, bọn họ đã biết, thì ra tất cả lúc ban đầu, chính là Phi Phàm này bày ra, hắn là kẻ sớm nhất đem Thông Huyền đạo nhân dẫn tiến cho đại vu tiên đời trước, về phần hai người bọn hắn là quen biết như thế nào, Cao Cao cũng không biết. 

Thời điểm đó, đại vu tiên đang chỉ định kế hoạch hồi sinh vu linh tín nữ, trong kế hoạch này cần thiết phải hy sinh mình, cho nên đại vu tiên lựa chọn hợp tác với Thông Huyền đạo nhân.

“Vu linh tín nữ, đối với gia tộc đại vu tiên chúng tôi quan trọng bao nhiêu, anh không thể lý giải đâu, cho nên đừng trách đại vu tiên làm như vậy...” Cao Cao nhìn Diệp Thiếu Dương nói:

“Ông ấy cũng là tình thế bắt buộc, không có cách nào cả.” 

Diệp Thiếu Dương chưa có phản ứng gì, mấy người dưới trướng lại không nhìn nổi nữa, Chanh Tử hừ lạnh một tiếng nói:

“Việc của gia tộc đại vu tiên ngươi, thì phải hy sinh tính mạng lão đại ta, đây là đạo lý gì? Vu linh tín nữ quan trọng với các ngươi, mạng lão đại chúng ta đối với chúng ta thì không quan trọng?”

Diệp Thiếu Dương nói: 

“Được rồi, vốn tôi đã nợ Tiểu Tuệ một cái mạng.”

“Đây là hai chuyện khác nhau! Anh là nợ Tiểu Tuệ, cũng không phải nợ gia tộc đại vu tiên, bọn họ làm như vậy, từng hỏi Tiểu Tuệ sao, tin tưởng Tiểu Tuệ cũng sẽ không để anh hy sinh.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Chanh Tử phất phất tay: 

“Anh đừng nói chuyện, không có việc của anh!”

Diệp Thiếu Dương đành phải không nói lời nào, hắn tuy là chủ nhân, nhưng những người này đều bị nuông chiều hỏng rồi, đều là tính tình tiểu thư, nổi tính tình lên, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể dỗ, không dám làm trái. Hơn nữa sự tình liên quan tính mạng mình, cũng không trách bọn họ tức giận.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn cảm thấy rất ấm áp. 

Tiểu Bạch như hổ rình mồi nhìn Cao Cao nói:

“May mắn lão đại không có việc gì, bằng không ta nhất định diệt gia tộc đại vu tiên các ngươi!”

Cao Cao nghe thấy lời này, cũng có chút khó chịu, nhẹ nhàng cười nói: 

“Khẩu khí thật ra không nhỏ.”

“Hừ, ngươi hoàn toàn có thể thử chút!”

Cao Cao đuối lý, ngược lại cũng không nhiều lời. 

Diệp Thiếu Dương chờ bọn Tiểu Bạch nguôi giận, mới cẩn thận khuyên vài câu. Đám người Tiểu Bạch nghĩ đến gia tộc đại vu tiên cơ bản đoàn diệt, cũng không so đo với Cao Cao nữa.

Cao Cao nói với Diệp Thiếu Dương:

“Thật ra đại vu tiên là rất chính trực, chỉ là bị Phi Phàm cùng Thông Huyền xúi bẩy, mới định ra kế hoạch này. Hơn nữa, A Ông từ đầu đến cuối đều không đồng ý hợp tác với Huyết vu. A Ông cũng chính là vì thế mà chết... 

Cao Cao tiếp tục nói, đại vu tiên trước khi chết, đem ngọc ban chỉ đại biểu truyền thừa đưa cho cô, tiếp theo cô trốn đi, âm thầm quan sát Phi Phàm, thấy hắn điều động lực lượng toàn bộ gia tộc, hợp tác với Huyết vu, ở trên con đường này đi mãi tới điểm cuối...

“Cô vì sao không ra mặt ngăn cản?” Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu hỏi.

Cao Cao lắc đầu: 

“Tôi đương nhiên muốn, một tên Phi Phàm, tôi còn có thể đối phó, nhưng Thông Huyền đạo nhân rất lợi hại. Tôi sợ đến lúc đó tôi còn chưa vạch trần Phi Phàm, thì đã bị giết chết. Tôi chỉ có thể theo dõi bọn họ, tìm kiếm cơ hội.

Không ngờ về sau bị Phi Phàm phát hiện, lợi dụng vu lực của gậy tích trượng đầu quỷ, hạ cổ đuổi giết tôi, tôi trốn hai ngày hai đêm... Ngay tại một giờ trước, cổ trùng đó tự mình sinh mủ mà chết, tôi nghĩ nhất định là Phi Phàm đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lúc này mới chạy tới, tất cả đã thay đổi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, bảo Tương Lộ đem gậy tích trượng đầu quỷ cầm tới - đây là thứ Tiểu Thanh ở trong hang đá tìm được. 

Trong đó có rất nhiều thi thể đã nổ thành mảnh vụn, không có cách nào phân biệt, nhưng gậy tích trượng đầu quỷ vẫn an ổn.

Diệp Thiếu Dương nói sơ qua về tình huống.

Cao Cao nghe xong, vuốt ve gậy tích trượng đầu quỷ, tâm tình rất lâu khó có thể bình tĩnh. 

“Nói như vậy, vu linh tín nữ là hắn lúc sắp chết, hy sinh bản thân để cứu?”

“Có thể nói như vậy.”

Cao Cao nghe xong, lắc lắc đầu, thở một hơi thật dài, lẩm bẩm: 

“Đại vu tiên nói không sai, Huyết vu không thể tin, quả nhiên... Phi Phàm tên ngu xuẩn này, vẫn trúng bẫy bọn hắn. Cũng may hắn cuối cùng, vẫn đã làm một chuyện chính xác, ngược lại cũng... Chưa để gia tộc mất mặt.”

Nói xong, nước mắt rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương không biết cô vì sao mà khóc, là vì đại vu tiên, vì những người trong gia tộc hy sinh, hay là vì Phi Phàm. 

Hắn cũng không có tâm tình đi đoán quan hệ giữa bọn họ, một câu thôi, chuyện không liên quan mình.

Qua một hồi lâu, Cao Cao khôi phục tinh thần, vuốt ve thiền trượng trong tay nói:

“May mắn Huyết vu cũng tổn thương thảm trọng, Bất Tử Huyết Ô cũng đã chết, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, chỉ cần vu linh tín nữ còn sống, chúng ta còn có cơ hội.” 

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, hỏi cô:

“Cô có biện pháp nào để cô ấy thất phách trọng sinh, khôi phục ý thức hay không?”

Cao Cao nói: 

“Trừ khi dùng thuật hiến tế, lấy máu của anh đến hiến tế.”