*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, tán cây hòe từ đâu sinh ra vô số cành lá trói tứ chi của cô lại, từng nhánh từng nhánh cây bao bọc lấy cô, cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Qua mấy phút sau, cành lá mới chậm rãi tản ra, thiếu nữ đã biến mất cùng với sợi dây thừng, tất cả trở lại như lúc trước, ảo giác kết thúc, tựa như chưa từng có thứ gì vừa xảy đến.
"Thì ra cô ấy chết như vậy...". Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhớ tới hành động vừa rồi của thiếu nữ: Cho tay vào túi quần lấy ra vật gì giống như phi tiêu hình đồng xu, ba đồng tiền hình chữ Phẩm dính vào cùng một chỗ, đây là pháp khí thường dùng của những pháp sư tán tu dân gian, tam tiền hợp lại, pháp lực gia tăng, lại có thêm cạnh đao như phi tiêu bốn cánh, cũng có thể dùng làm pháp khí phòng thân.
Nếu mình đoán không lầm, vậy thì, thiếu nữ kia hẳn phải là một pháp sư? Vì sao cô ta lại chết dưới tay thụ yêu?
Mấy vấn đề này, chỉ có thể tìm thi thể và hồn phách của cô mới hiểu rõ.
Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm đi về phía lão thụ, đi tới khoảng hai mươi mét, cây hòe lại đột nhiên rung động, sau đó khẽ dừng, đứng yên không nhúc nhích.
"Chuyện gì vừa xảy ra?". Chu Tĩnh Như run rẩy hỏi, đột nhiên cảm thấy cổ chân căng cứng như bị vật gì đó bắt lấy, cúi đầu nhìn, một cánh tay trắng bệch mập mạp từ dưới đất thò lên, nắm lấy cổ chân của cô. Chu Tĩnh Như sợ đến mức hét lên.
Diệp Thiếu Dương một kiếm chém đứt cánh tay bên dưới, máu đen túa ra, cánh tay lập tức lui về lòng đất, chỉ còn lại một cái khe hở.
Diệp Thiếu Dương đưa cánh tay dính máu đen lên mũi thử ngửi, cau mày nói: "Là máu cương thi!"
"Cương thi sao?". Chu Tĩnh Như lấy ra một chiếc khăn tay lau chùi vết máu nơi cổ chân, có chút tê tê nhức nhức.
"Không phải cương thi thông thường, nó vừa mới chui xuống lòng đất.". Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào khe hở: "Đây là Địa thi, đồ chơi này khó lòng phòng bị, có chút phiền phức.". Vừa mới dứt lời, một đôi tay lại từ dưới đất chui lên, chụp vào cổ chân của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lách mình né tránh, đôi tay kia lại rụt xuống đất.
"Không chỉ có một con!". Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy đoán, nhét Tảo Mộc Kiếm vào đai lưng, lấy ra bút chu sa vẽ lên tâm hai bàn tay một đạo Thái Cực Ấn, cố ý đi về phía trước hai bước, quả nhiên lại có một đôi tay từ dưới đất thò lên.
"Tới đây!". Diệp Thiếu Dương hai tay vỗ “Bốp” vào đôi tay dưới mặt đất, bốn chưởng giao nhau, đôi tay kia lập tức bị Thái Cực Ấn hút, không thể thoát khỏi.
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, lui về phía sau, dùng lực lôi cái thi thể từ dưới lòng đất lên. Hắn nhìn thấy đó là một thân thể mập trắng, trên bụng có vài nếp nhăn, không có chân, nửa người dưới trực tiếp bị một cành cây to quấn lấy.
Địa thi không có mắt, những chỗ như tai, mũi, hốc mắt chỉ có một tầng da nhăn nheo che phủ, cái mồm lại rất lớn, nhe ra để lộ hai cặp răng nanh, nhìn qua y như một loại côn trùng vừa quái dị lại vừa kinh khủng. Địa thi bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ như mèo kêu, há to mồm vừa dài vừa rộng táp Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương buông tay phải, rút ra Tảo Mộc Kiếm, cố sức cắm vào đầu Địa thi, một dòng máu đen từ người nó phun ra, Địa thi quằn quại mấy giây rồi ngã xuống đất. Lúc nó chết, từ chỗ vết thương và dưới bụng nó chảy ra một lớp dịch thể màu xanh biếc.
Chu Tĩnh Như sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nắm lấy lưng áo của Diệp Thiếu Dương, nức nở khóc: "Huhu, đây là vật gì?"
"Địa thi không giống với cương thi, Địa thi vốn là thi thể bị quỷ khí hoặc yêu khí ngoại giới không ngừng cuồn cuộn rót vào, tu luyện thành một loại dị vật hình thái đặc thù, có thể chui vào lòng đất.". Diệp Thiếu Dương chỉ vào nó, giải thích.
"Vậy kia là cái gì?". Chu Tĩnh Như chỉ vào vật đang quấn bên dưới thân người Địa thi.
Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, nói rằng: "Đây là ngọn nguồn cung cấp yêu khí cho Địa thi, bất quá sau khi cấp dưỡng một thời gian thì vật đó đã đem nó hấp thụ, nửa người dưới của nó đều bị thoái hóa, trở thành bộ dạng như thế này.". Hắn nói xong nâng cái vật kia lên xem, mặt trên của nó có rất nhiều rễ nhỏ như gân máu, bỗng nhiên suy nghĩ một chút, cả kinh nói: "Đây là rễ cây! Rễ cây của cây hòe!"
Hắn lập tức vỗ một chưởng vào nó, rễ cây vỡ vụn, một chất lỏng xanh biếc từ trong rễ cây xì ra, rễ cây còn lại cũng đột nhiên co rút, trở vào lòng đất.
Diệp Thiếu Dương đưa chất lỏng lên mũi ngửi, đúng là có mùi như máu của Địa thi, xác thực suy đoán của mình là đúng.
Chu Tĩnh Như luống cuống hỏi: "Những con Địa thi này có khả năng chui vào lòng đất, khó lòng phòng bị, làm thế nào để đối phó?"
Diệp Thiếu Dương không đáp, chỉ vẽ thật nhanh một tờ phù, mặc niệm chốc lát, vung tay lên, tờ phù tự động cháy, rơi xuống mặt đất. Sau đó hắn lấy ra một xấp tiền Ngũ Đế, đặt vào lòng bàn tay trái của mình, cắt ngón giữa tay phải, dùng máu quệt vào đồng tiền, cao giọng niệm chú: "Địa Tạng bồ đề, chí thanh chí minh, bảo hộ đệ tử, không sợ tà linh. Dạ lộ nan hành, chỉ minh cho ta, cấp cấp như luật lệnh!"
Sau đó hắn rải từng đôi tiền Ngũ Đế tạo thành một con đường rộng nửa thước kéo dài đến hướng cây hòe. Diệp Thiếu Dương thẳng đường mà đi, trên đường không ngừng rải tiền Ngũ Đế, quả nhiên không còn Địa thi chui ra nữa.
"Chuyện gì vậy?". Chu Tĩnh Như đi theo sau, không nhịn được hỏi.
"Chào hỏi Địa Tạng Vương một chút! Anh dùng pháp lực xuất ra một thông đạo kim tiền, Địa thi không thể tiến đến. Em đứng ở đây. Chỉ cần không đi ra ngoài thì sẽ không gặp nguy hiểm!". Nói xong, Diệp Thiếu Dương bước nhanh về phía trước cách cây hòe khoảng chừng mười mét thì dừng lại. Đúng lúc này, tán cây bỗng nhiên rung động, so với lúc nãy còn điên cuồng hơn, dưới chân nứt ra, một cái khe hở khoảng nửa mét xuất hiện trước mặt.
Hai người định thần nhìn lại, cái khe này sâu khoảng hai mét, phía dưới có vô số rễ cây quấn quýt vào nhau như từng con rắn đang ngọ nguậy lúc nhúc, trông thấy mà giật mình.
Chu Tĩnh Như lấy tay che miệng, sợ hãi ngồi xuống đất.
Dần dần, những rễ cây đó tách nhau ra, một cánh tay to lớn rất nhanh bò ra ngoài, sau đó là đỉnh đầu trống lốc của một con gì đó, tiếp theo là thân thể. Tất nhiên nó là Địa thi, nhưng cũng phải lớn gấp ba lần mấy con Địa thi khác.
Con địa thi đó có thân thể rất hoàn chỉnh, không bị mất thân dưới, chí ít hơn mười nhánh rễ cây cắm vào sau lưng nó. Địa thi lắc lắc đầu, há to miệng, phát ra tiếng rống giận quái dị.
Một màn này khiến Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy da đầu tê dại, thụ yêu đã đưa con này ra ngoài thì chứng tỏ nó chính là thủ lĩnh của đàn thi, khẳng định khó đối phó.
"Em đứng yên đừng cử động, có anh ở đây, nó không qua được đâu!". Diệp Thiếu Dương không quay đầu lại mà dặn dò, rút ra Tảo Mộc Kiếm, chạy về phía Địa thi.
Địa thi dưới sự khống chế của rễ cây bay lên trời, đảo qua song chưởng, trực tiếp đánh bay Tảo Mộc Kiếm, quơ hai tay chộp tới Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ vội vàng thối lui, né tránh tiến công, nhặt Tảo Mộc Kiếm dưới đất lên.
Đúng lúc này, một đôi tay khác từ dưới lòng đất chui lên, nắm lấy hai chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương chợt nhớ mình đã ra khỏi thông đạo kim tiền, Địa thi khác cũng có thể tấn công hắn. Hắn lập tức giơ Tảo Mộc Kiếm chém đứt đôi tay kia, kết quả từ hai bên trái phải lại có hai đôi tay khác trồi lên nắm lấy bắp chân của hắn.
"Thật là phiền phức!". Diệp Thiếu Dương lại vung kiếm chém đứt, đột nhiên cảm thấy trước ngực đau nhức, hắn đã trúng một đòn nghiêm trọng của con Địa thi khổng lồ. Địa thi đánh vào ngực hắn với lực đạo rất lớn, vốn hắn bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng hai chân cứ bị mấy con Địa thi khác nắm lấy, hắn lập tức ngửa mặt ngã xuống đất.
Giây phút hắn ngã xuống, vô số cánh tay từ dưới đất trồi lên, chộp lấy thân thể hắn.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng "Không xong", cảm giác thân thể bị vô số cánh tay vững vàng nắm chặt, không thể động đậy, từng cái đầu hung hãn dữ tợn từ trong lòng đất chui ra, không ngừng ghé sát vào mặt hắn. Diệp Thiếu Dương cảm thấy bắp chân rất đau nhức, không cần phải nói, mình hẳn đã bị Địa thi cắn.
"Thiếu Dương ca!". Chu Tĩnh Như hoảng hốt khóc to, cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ: Diệp Thiếu Dương bị một đám thi thể trắng hếu vây quanh, tựa hồ đã không thoát khỏi số phận bị gặm nhắm...