Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 104: Lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thầy thuốc không cố kỵ, Diệp Thiếu Dương xốc áo ngủ của Tiểu Phương lên, đặt tay lên bụng nàng, nhất thời cảm thấy sự lạnh lùng đến thấu xương. Hắn lập tức phóng ra một chút ôn khí tiến nhập vào trong cơ thể nàng, cảm thụ được sự linh động của thai nhi, đứng lên, nói với lão trưởng thôn: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"

Đoàn người vừa ra khỏi cửa, lão trưởng thôn đã vội vàng hỏi: "Đại pháp sư, mẹ con bọn họ sao rồi?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Trong thân thể nàng đích xác có một con Anh sát, sát khí đã phá thể, lây nhiễm đến thai nhi kia và cơ thể người mẹ, không quá một tuần, cả ba mẹ con sẽ trở thành Sát thi."

Lão trưởng thôn vừa nghe thấy liền muốn nhũn giò, đứng không nổi, nhi tử Tiểu Quân phải đỡ lấy. Tiểu Quân tức giận hừ hừ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó, bác sĩ bảo chỉ là bị cảm lạnh..."

Lão trưởng thôn tát vào mặt nhi tử: "Câm miệng!"

Diệp Thiếu Dương hỏi: "Lúc nào lâm bồn?"

Tiểu Quân ôm má trả lời: "Bác sĩ bảo vào khoảng chủ nhật."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Có thế chứ. Tình huống hiện giờ dù có dùng bất cứ thứ gì trừ khử sát khí cũng đều bị Anh sát hấp thu, nếu như chọc giận nó, để cho nó quậy phá trong bụng, vậy thì cũng khó lường, lại phải chịu cảnh một thi ba mạng. Cách duy nhất là để cho nàng lâm bồn sớm!"

Lão trưởng thôn và Tiểu Quân há to mồm nhìn nhau.

"Không không, như vậy sao được, quá nguy hiểm." Tiểu Quân liên tục xua tay.

"Nếu không làm như vậy thì các người chịu cảnh một thi ba mạng nhé. Sát thi mà sinh đủ tháng thì không chỉ các người mà cả hàng xóm cũng phải nhận lãnh tai ương!”. Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ: "Chỉ kém một tuần thôi mà, nếu như đỡ đẻ tốt thì sẽ không sao. Bất quá trước tiên tôi phải nói, trong song thai có một con Sát thi, tối đa chỉ có thể giữ lại một."

"Giữ một đứa cũng được rồi!". Lão trưởng thôn suy nghĩ đắn đo, nói rằng: "Thế nhưng... Phụ nữ sinh con không phải muốn sinh là sinh được, không tới ngày, làm sao mà sinh? Chẳng lẽ đại pháp sư có phương thuốc cổ truyền gì sao?"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi không phải bà đỡ, cái gì mà phương thuốc cổ truyền? Miễn sao có biện pháp là được!"

Lão trưởng thôn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gật đầu, nói với nhi tử: "Cứ làm như vậy nhé, con mau đi mời Bà Lưu!"

Biết Tiểu Quân vốn không vui, lão trưởng thôn bèn gọi hắn qua một bên kể đại khái chân tướng sự việc. Tất cả nông dân trong vùng đều tin chuyện ma quỷ, hơn nữa chuyện Thất bà bà không ai không biết, cho nên Tiểu Quân mới tin là có thật, hiểu được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi mời Bà Lưu.

Lão trưởng thôn mời hai người Diệp Thiếu Dương sang một gian phòng, rót trà, cùng đợi Tiểu Quân về.

Chu Tĩnh Như cũng là nữ nhân, vô cùng quan tâm đến chuyện sinh nở của Tiểu Phương, liền hỏi: "Bà Lưu đó có tin được không?"

Lão trưởng thôn nói: "Bà Lưu là bà đỡ từ xưa đến giờ, sau lại làm thầy lang trong thôn, cả đời đỡ đẻ, khoan nói tới vấn đề, đường núi xa xôi, có sản phụ đột nhiên lâm bồn, không kịp đi bệnh viện, tìm bà Lưu đỡ đẻ đều trót lọt. Tay nghề của bà không phải bàn cãi, bà cũng hiểu một chút về quỷ thần, chúng ta nên dặn dò bà trước."

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Tốt lắm, để tránh đến lúc đó bà ta thấy kỳ lạ lại ngạc nhiên."

Một lúc sau, Tiểu Quân đã gọi bà Lưu tới, Diệp Thiếu Dương quan sát trên dưới thì thấy là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, xương cốt thân thể không tệ, kế bên bà là một cô bé mặc y phục nông dân màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo rất thanh tú, có cảm giác như là con gái rượu.

Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Quân thì biết nha đầu kia tên gọi Hứa Nhã Quyên, là con gái bà Lưu, đang đi học ở trường Vệ trong trấn, nghe nói mẹ muốn đỡ đẻ thì nghĩ đây là một cơ hội rất tốt để thực tập, liền đi theo tới.

Lão trưởng thôn gọi mẹ con bà Lưu qua một bên, kể hết chân tướng không chút giấu giếm, mẹ con bà Lưu cả kinh không nói nên lời. Lão trưởng thôn đau khổ cầu xin, kín đáo đưa cho bà Lưu năm nghìn đồng, bà Lưu do dự một chút rồi nói: "Tiền không thành vấn đề, chúng ta đều là người cùng một thôn thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là... Tôi có gặp nguy hiểm gì không?"

Diệp Thiếu Dương đi lên trước nói: "Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo các người không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Bà Lưu còn đang do dự thì Hứa Nhã Quyên đã lên tiếng: "Nương, nương giúp bọn họ đi, con cũng muốn nhân cơ hội này học thêm một chút kiến thức”.

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, kiến thức hả, chút nữa tiểu muội muội ngươi đừng có tè ra quần là được.

Bà Lưu lúc này mới gật đầu, hỏi khi nào thì bắt đầu.

"Chuẩn bị một chút!". Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Quân tới, bảo hắn đi chuẩn bị mấy thứ đồ: "Máu gà, chân vịt, lông ngỗng. Máu gà lấy hai lượng, bốn cái chân vịt, lông ngỗng bao nhiêu cũng được, tuy nhiên phải là giống đực, tuổi thọ ít nhất trên ba năm."

Chờ Tiểu Quân đi rồi, Chu Tĩnh Như mới buồn bực hỏi: "Ba món đó có thể đối phó với cái gì mà... Sát thi?"

"Không phải là đối phó với Sát thi, những thứ đó chỉ dùng để bảo hộ mẹ con bọn họ, là chỗ linh tính nhất trên người Tam cầm: gà-vịt-ngỗng, có thể khắc chế thi khí Sát thi, miễn cho trong quá trình đỡ đẻ bị Sát thi công kích."

Chu Tĩnh Như càng không giải thích được, liền hỏi: "Chẳng phải anh sẽ ở bên cạnh họ sao, vạn nhất Sát thi ra ngoài, anh còn sợ không đối phó được?"

Diệp Thiếu Dương đành nói: "Sao anh có thể ở bên cạnh họ được, anh là đạo sĩ, mấy trường hợp đỡ đẻ anh tuyệt đối không được đụng vào. Kinh nguyệt nhau thai là những vật không sạch sẽ, anh không thể tùy tiện đụng."

"Kinh nguyệt nhau thai đều là thứ rất bình thường mà, tại sao lại nói không sạch sẽ?"

"Không biết, đụng vào sẽ bị phá pháp thân ngay, vài ngày không thể làm phép."

Chu Tĩnh Như hé miệng cười, nhỏ giọng nói: "Em biết nhược điểm của anh rồi, sau này anh mà dám chọc em, em lấy kinh nguyệt phá pháp thân của anh."

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Kinh nguyệt của ai mới được?"

Chu Tĩnh Như trừng mắt liếc hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Nửa tiếng sau, Tiểu Quân trở về, đem ba đồ vật giao cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một chén sứ men xanh, dùng một khối đá đập nát chân vịt, thiêu hủy lông ngỗng, đổ vào chén máu gà, lại thêm một chút chu sa, quấy thành một hỗn hợp keo sệt, dùng bùa bọc lại, nặn thành bốn viên hình cầu, đem cho Tiểu Quân một viên, dặn dò: "Cầm nó đặt trên rốn vợ cậu, chờ mùi bốc lên, Sát thi nghe thấy sẽ không chịu nổi, muốn chui ra, thứ này giúp cho việc trợ sản."

Tiểu Quân nhìn đan hoàn trong tay, có chút lo lắng.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Chu Tĩnh Như: "Cậu cứ yên tâm, vợ cậu mà chết, tôi bồi thường cô ấy cho cậu!"

Chu Tĩnh Như giậm chân, mắng: "Thiếu Dương ca, anh nói bậy bạ gì đó!"

Chờ Tiểu Quân đi ra, Diệp Thiếu Dương đưa hai viên đan hoàn cho mẹ con bà Lưu, hắn giữ một viên, dặn tiếp:

"Tôi nói trước, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, lúc đỡ đẻ có thể sẽ phải thấy những cảnh rất đáng sợ, nhất định phải trấn tĩnh, có Tị Thi Hoàn ở đây, Sát thi sẽ không tới gần được các người, tôi cam đoan!”.

“Có điều các người phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không thể há mồm, nếu không Sát thi mượn dương khí, tiến nhập vào cơ thể, đến lúc đó sẽ tương đối phiền phức. Lúc đỡ đẻ, một người ôm hài tử, hai người khiêng giường, phải cứu cho được hài tử ra trước, tôi sẽ vào để đối phó với Sát thi sau, lúc đó không còn chuyện của các người nữa..."

Hắn còn chưa dứt lời, trong phòng đã truyền đến tiếng thét đau đớn của Tiểu Phương. Diệp Thiếu Dương nói: "Sắp sinh rồi, các người mau đi đi."