Dù thế nào thì Cát Vũ cũng đã cứu bọn họ, nếu vừa rồi Cát Vũ không nói với Đàm gia để bọn họ rời đi, thì bây giờ bọn họ đã không thể ra khỏi đó được rồi, thế mà Lữ Ngọc Long còn nói những lời châm biếm như vậy, điều này ngay lập tức khiến mọi người nhìn hắn ta bằng con mắt khinh thường.
“Ngươi đang mắng ai vậy?” Cho dù tính tình của Tô Mạn Thanh có tốt đến đâu, cũng không thể nhịn được mà tức giận nói.
“Thì mắng tên bảo vệ kia, không có bản lĩnh gì mà bày đặt giả bộ này nọ, cũng không nhìn xem đối phương là ai. Đó chính là Đàm gia uy danh lẫy lừng, hắn muốn chết thì cứ để hắn chết, trách ai được. Sao hả, cô còn muốn ra tay à?” Lữ Ngọc Long nhìn về phía Tô Mạn Thanh bằng ánh mắt vô cùng lưu manh, chống đối lại ánh mắt của cô.
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì sao ban nãy không đứng ra giải quyết đi, sao giờ lại chạy ra đây nói bóng nói gió. Ta thật sự thấy khinh thường ngươi đó.” Tô Mạn Thanh cảm giác tức giận như sắp nổ tung.
“Ha ha… cô không biết bản lĩnh của tôi à, chúng ta thử lên giường xem là cô sẽ biết thôi, tôi cam đoan cô đừng hòng xuống khỏi giường.” Lữ Ngọc Long cười đầy d4m đãng.
“Ngươi… ngươi là đồ lưu manh!” Tô Mạn Thanh tức giận nói.
“Được, được rồi… bớt cãi nhau đi, mau về nhà thôi, đã trễ rồi đấy.” Phạm Hạ khinh thường liếc nhìn Lữ Ngọc Long, không ngờ hắn ta lại là người như vậy. Cát Vũ đã vì mọi người mà ở lại trong Ngọc Hoàng Cung chịu khổ, thế mà hắn ta lại ở đây chọc ghẹo bạn gái của Cát Vũ, đúng là hết nói nổi.
Về sau nhất định phải tránh xa loại người này.
“Bọn ta đi vui vẻ đây, mấy người đi chơi đi.” Lữ Ngọc Long phất tay với mọi người rồi ôm cô gái vũ nữ loạng choạng đi xa dần.
Tô Mạn Thanh tức giận đến mức run lên, những giọt nước mắt ấm ức thi nhau tuôn rơi.
Mọi người vẫn còn sợ hãi không thôi, đêm nay đã bị doạ cho một trận nên không còn hứng thú đi chơi nữa, mà chuẩn bị ai về nhà nấy.
Tuy nhiên Tô Mạn Thanh không muốn rời đi, cô phải đứng đây đợi Cát Vũ cùng nhau về nhà, nếu không thấy Cát Vũ bước ra từ Ngọc Hoàng Cung thì cô sẽ không yên tâm.
Mấy cô gái thuyết phục một hồi nhưng Tô Mạn Thanh vẫn không chịu đi nên đành tuỳ cô vậy.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Mạn Thanh chợt nhớ tới một chuyện, đó là lúc nãy Cát Vũ đã đưa cho cô một lá bùa màu vàng, bảo cô khi rời khỏi Ngọc Hoàng Cung hãy đốt đi. Ban nãy cô sốt ruột quá nên suýt nữa đã quên mất chuyện này.
Cô liếc nhìn xung quanh và thấy một cửa hàng gần Ngọc Hoàng Cung nên bước tới mua bật lửa, tìm một nơi vắng vẻ để đốt lá bùa theo chỉ dẫn của Cát Vũ.
Không biết lá bùa này được làm bằng chất liệu gì, nhưng ngay khi gặp lửa, nó phát ra một tiếng nổ bùm.
Sau đó lá bùa màu vàng bốc lên một luồng khói đen, rồi bên cạnh Tô Mạn Thanh đột ngột xuất hiện một bóng người, khiến cô giật mình.
Khi cô nhìn thấy rõ người trước mặt là ai thì càng thêm sợ hãi, hóa ra bóng đen này là oan hồn của Tôn Vũ.
Oan hồn của Tôn Vũ tràn ngập một luồng khí đen, cô ta mặc một bộ váy màu trắng, chân không chạm đất, lơ lửng trên không. Tuy chỉ là một tầng mờ nhạt nhưng Tô Mạn Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng, lập tức sợ hãi lùi lại vài bước. Nơi này không có Cát Vũ, sao Tô Mạn Thanh nhìn thấy một con ma mà lại không sợ được chứ.
“Cô không cần phải sợ… Tôi sẽ không làm tổn thương cô, còn muốn cảm ơn cô đã thả tôi ra ngoài.” Tôn Vũ nói bằng giọng âm u.
“Cô… sao cô lại ở đây...” Tô Mạn Thanh run giọng hỏi.
“Ân nhân Cát đạo trưởng đã để tôi trong lá bùa màu vàng này, tôi phải đi báo thù, cám ơn cô... Cô không cần lo lắng, nhất định ân nhân sẽ an toàn ra ngoài, hắn không phải người thường, hắn có bản lĩnh rất lớn, tôi đi đây... ” Tôn Vũ có vẻ như rất gấp, chợt hóa thành một làn khói đen, rồi nhanh chóng bay về phía cách đó không xa.
Tô Mạn Thanh hoàn hồn, nhìn thấy Tôn Vũ hóa thành làn khói đen bay ra ngoài thì nhanh chóng chạy ra theo.
Hướng cô ta bay đi chính là hướng mà Lữ Ngọc Long đã đi.
Hình như Lữ Ngọc Long và cô gái kia dừng lại ở chỗ vạch kẻ đường để băng qua đường.
Bỗng một luồng khói đen bay về phía Lữ Ngọc Long.
Lữ Ngọc Long chợt cảm thấy ớn lạnh mà rùng mình.
“Quái lạ, sao trời lại lạnh thế nhỉ, cứ như có máy lạnh thổi vào người vậy.”
Lữ Ngọc Long vô tình nhìn sang một bên, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân vô cùng sợ hãi, sửng sốt.
Một người phụ nữ mặc váy trắng dính đầy máu, thiếu nửa cái đầu, một con mắt rớt ra treo ngay hốc mắt. Cô ta đứng bên cạnh Lữ Ngọc Long mà nhìn hắn ta bằng ánh mắt nham hiểm.
Mà người phụ nữ này trông rất quen, ngay lập tức, Lữ Ngọc Long nhớ ra rằng người phụ nữ này chính là bạn gái cũ của hắn ta, Tôn Vũ.
Cô ta đã mang thai con của Lữ Ngọc Long nên đã nhảy lầu tự tử.
Trong phút chốc, đầu của Lữ Ngọc Long như muốn nổ tung, toàn thân dựng hết cả tóc gáy.
“Ma…ma... đừng làm hại ta... không phải ta đã hại ngươi…” Đột nhiên Lữ Ngọc Long như phát điên, vừa hét vừa chạy ra giữa đường.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.
Tôn Vũ cứ bay lơ lửng bên cạnh đường, âm âm u u nhìn hắn ta.
Lúc này phía đối diện vẫn còn đèn đỏ, trên con đường quốc lộ vẫn đầy ô tô phóng qua.
Khi Lữ Ngọc Long chạy đến giữa đường, một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao tới với tốc độ cực nhanh, hất tung hắn ta lên trời rồi rơi xuống đất.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, một chiếc xe khác đã phóng nhanh qua, cán ngay trên chân của Lữ Ngọc Long.
Khi nhìn lại, hắn ta đã nằm trên một vũng máu, máu tươi cứ chảy ra từ trong cơ thể.
Cô bạn gái nhỏ của hắn ta còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, lại càng không biết tại sao Lữ Ngọc Long lại phát điên chạy ra giữa đường, khi nhìn thấy hắn ta nằm trên vũng máu, cô ta đã sợ hãi lấy tay bịt miệng gào khóc.
Mà vừa rồi đúng lúc Tô Mạn Thanh chạy tới đã nhìn thấy tất cả cảnh tượng trên.
Đồng thời, cô cũng nhìn thấy hồn ma của Tôn Vũ đang bay lơ lửng bên đường.
Tô Mạn Thanh sững sờ, ngây ngốc đứng ở đó, cảnh tượng này xảy ra quá nhanh.
Ban nãy cô vừa thả oan hồn của Tôn Vũ ra, chưa được bao lâu thì Lữ Ngọc Long đã bị tai nạn xe.
Mới vừa nãy Lữ Ngọc Long còn đứng sờ sờ ra đó, thế mà giờ đã biến thành như vậy rồi.
Xem ra oan hồn của Tôn Vũ đã trả được thù, Lữ Ngọc Long phải nhận lấy kết cục xứng đáng, nhưng Tô Mạn Thanh cảm thấy rất khó chịu, như thể chính mình đã gián tiếp gi3t ch3t hắn ta vậy.