Kể từ cái hôm Cát Vũ đánh gãy tay của Ô Nha, Đàm gia vẫn luôn nghĩ đến chuyện tìm người xử lý Cát Vũ.
Đàm gia tung hoành ở thành phố Giang Thành nhiều năm như vậy, không thể nói là không ai dám khiêu khích ông ta, nhưng ai cũng sẽ cho ông ta mấy phần thể diện. Nhưng Cát Vũ lại đánh gãy tay Ô Nha, đại tướng dưới tay của ông ta, hoàn toàn là không để Đàm gia ông ta vào mắt.
Lại nghe lời Ô Nha nói, Cát Vũ này không chỉ giỏi đấm đá mà còn biết một số thuật âm dương, Đàm gia chợt nhớ rằng trước đó mình đã tìm được một đạo sĩ xem Phong Thủy, nên đã tốn rất nhiều công sức mời Hàn Vân đạo trưởng này tới, chính vì để đặc biệt đối phó với Cát Vũ.
Hàn Vân đạo trưởng này là người có bản lĩnh thật sự. Đàm gia đã tận mắt chứng kiến lão ta có thể dùng thanh kiếm gỗ đào trên tay chẻ được một tảng đá nặng mấy trăm ký. Nếu không vì thế thì Đàm gia đã không khách sáo với người này.
Trong khi Đàm gia đang thảo luận với Hàn Vân đạo trưởng về cách đối phó với Cát Vũ, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.
Biên Sĩ Hiên ôm đôi má sưng đỏ của mình, bừng bừng tức giận đi về phía Đàm gia.
“Anh rể, có người gây rối trong Ngọc Hoàng Cung, rồi còn đánh ta!” Biên Sĩ Hiên thở phì phò nói.
Nghe vậy, đám người Đàm gia đang bàn chuyện ngẩng đầu lên nhìn Biên Sĩ Hiên, nhìn thấy hai má sưng tấy của Biên Sĩ Hiên, rõ ràng là đã bị đánh rất mạnh.
“Thật to gan, người nào dám gây chuyện ở chỗ này của ta?” Đàm gia tối sầm mặt, lộ ra sát ý.
"Trông mấy đứa nó như sinh viên, kiêu ngạo không chịu nổi! Còn nhất quyết muốn Đình tỷ qua đó kính rượu cho tụi nó. Ta nói Đình tỷ có việc không có ở đây thì nó liền tát ta một cái, còn tuyên bố nói chờ ta đi tìm hắn, ai đến nó cũng không sợ, còn nói không có người nào ở Giang Thành dám khiêu khích nó.” Biên Sĩ Hiên tức giận nói.
Nghe vậy, Đàm gia không khỏi nhìn về phía Đình tỷ bên cạnh, trong lòng cũng không tin tưởng lắm. Ở thành phố Giang Thành cũng có người mà Đàm gia không thể trêu vào, chẳng hạn như con trai của một vị lãnh đạo lớn nào đó, hoặc là con cái của một tập đoàn tài chính lớn nào đó. Nếu thật sự là người như vậy, Đàm gia chỉ có thể lựa chọn nhân nhượng cho khỏi phiền phức.
Đình tỷ hiểu ra và nói: "Đối phương thuê phòng riêng nào?"
"Tụi nó đang ở trong phòng riêng 307. Anh rể, mau chóng đi qua xử lý tụi nó đi. Ta không thể bị đánh vô duyên như thế được. Ta nhất định phải tự mình xử lý tên nhóc đó." Biên Sĩ Hiên lại nói.
"Đàm ca... Phòng 307 hình như là Lý Hoa Khang, con trai của Lý Khôn, chủ nhà máy rượu, còn có Phạm Hạ, con trai của cục trưởng cục vệ sinh thành phố. Những người còn lại dường như không có lai lịch gì quá lớn. Đơn giản chỉ là một vài con cái của gia đình giàu có ở Giang Thành.” Đình tỷ nhỏ giọng nói.
“Được lắm, mấy đứa nhỏ chưa rụng hết lông mà dám khiêu khích đến Đàm mỗ ta rồi. Hổ không phát uy còn tưởng Đàm mỗ ta là mèo con à." Đàm gia vừa nghe nói chỉ là con cái của mấy nhà hào phú ở thành phố Giang Thành và nhà lãnh đạo nhỏ bé, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, âm u nói.
Sau đó, ông ta nói với Ô Nha ở phía sau: "Ô Nha, dẫn thêm mấy người đưa những người đó đến đây. Hôm nay ta muốn đích thân gặp mặt bọn họ."
Ô Nha nghe vậy vội đáp lại, xua tay rồi cùng bảy tám người đàn ông to lớn mặc vest bước ra.
Trong phòng riêng số 307.
Sau khi ói một trận, Lý Hoa Khang đau đầu như muốn nứt ra, lờ đờ ngồi trên ghế sofa.
Những người còn lại dường như đã quên chuyện Lý Hoa Khang đánh Biên Sĩ Hiên, mấy người bọn họ lại khôi phục lại dáng vẻ trước đó, hát ca nhảy nhót trong phòng riêng, nói nói cười cười.
Mà sau khi Cát Vũ dọn dẹp sạch sẽ những người muốn chỉnh mình, hắn vẫn ngồi ở một góc khuất và yên lặng chờ đợi.
Cát Vũ lúc này cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, không biết những người này sẽ chơi tới lúc nào. Muốn xử lý Lữ Ngọc Long, thì phải đợi sau khi tan cuộc mới có thể để Tôn Vũ ra ngoài trả thù. Nếu xử lý trước mặt nhiều người như vậy, mọi thứ chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Cát Vũ không còn cách nào, vì vậy chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể kết thúc sớm, để mình có thể trở về tu luyện càng sớm càng tốt.
Những người này cho rằng Biên Sĩ Hiên chỉ là một nhân vật nhỏ trong Ngọc Hoàng Cung, sao có thể ngờ rằng Biên Sĩ Hiên này thực ra là em vợ của Đàm gia.
Trong lúc đám đông đang vui vẻ, cánh cửa phòng riêng 307 bị người ta đá một cước văng ra.
Biên Sĩ Hiên đột nhập vào phòng riêng cùng với Ô Nha và một nhóm đàn ông mạnh mẽ.
“Chính nó đánh ta!” Vừa vào cửa, Biên Sĩ Hiên đã chỉ vào Lý Hoa Khang đang ngồi trên sofa, tức giận nói.
Mọi người nhìn thấy đám người Ô Nha chạy tới với khí thế mạnh mẽ, các loại âm thanh đều đột ngột dừng lại. Đặc biệt là những cô gái kia, tất cả đều tái mét cả mặt, còn có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lý Hoa Khang đang ngồi trên sofa nhìn thấy có nhiều người đi vào, lập tức mở mắt ra. Vừa nhìn thấy Ô Nha đứng sau lưng Biên Sĩ Hiên, hắn ta sợ tới mức nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, run rẩy đứng lên.
Ô Nha là nhân vật như thế nào? Đó là mãnh tướng số một bên cạnh Đàm gia. Không ai trong phòng có thể ngờ rằng Biên Sĩ Hiên lại có thể gọi một nhân vật nặng ký như Ô Nha đến. Còn tưởng rằng chỉ kêu một vài người từ Ngọc Hoàng Cung đến đối phó với họ, bất kỳ ai trong số họ ở đây đứng lên thì mọi việc cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng khi Ô Nha ra mặt thì hoàn toàn khác.
Nếu không có sự kiện lớn, những nhân vật như Ô Nha sẽ không xuất hiện.
Những người còn lại cũng đã nhận ra Ô Nha, sắc mặt thay đổi đáng kể, vô cùng kinh hãi.
Cát Vũ cũng nhìn thoáng qua đã nhận ra Ô Nha, không khỏi hơi nheo mắt lại. Hắn đã sớm biết Ngọc Hoàng Cung này là chỗ của Đàm gia, nhưng không ngờ lại gặp được Ô Nha ở đây.
Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tuy nhiên, đèn trong phòng riêng này mờ mịt, Ô Nha cũng không để ý tới Cát Vũ đang ngồi trong góc. Hắn ta chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lý Hoa Khang.
“Là ngươi đã đánh em vợ của Đàm gia à?” Ô Nha sải bước đến trước mặt Lý Hoa Khang, trừng đôi mắt trâu mà hỏi.
"Cái gì... em vợ..." Lý Hoa Khang khiếp đảm mềm nhũn hai chân, nói với vẻ khó tin.
"Đúng, Đàm gia chính là anh rể của ta. Không phải vừa rồi ngươi rất trâu bò sao? Ngươi lại đánh ta một cái nữa thử xem?" Biên Sĩ Hiên đi về phía Lý Hoa Khang.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ai cũng nghĩ Biên Sĩ Hiên hay cùng lắm là quản lý của Ngọc Hoàng Cung, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng mà Lý Hoa Khang không có mắt này đã đánh em vợ của Đàm gia, thế thì thù lớn rồi, không phải là chuyện có thể giải quyết bằng mấy đồng tiền nữa."
Nhìn thấy Biên Sĩ Hiên muốn động thủ, bạn học Phạm Hạ sao có thể ngồi nhìn. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật bạn gái hắn ta, bạn học bị đánh trong bữa tiệc sinh nhật bạn gái, mặt mũi bạn trai như hắn ta cũng chẳng sáng sủa gì.
“Vị đại ca này, đừng động thủ, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.” Phạm Hạ bước tới nói.
"Hiểu lầm con mẹ ngươi! Hôm nay ông đây không đánh chết nó thì không được!" Biên Sĩ Hiên nói, tung một cước về phía Lý Hoa Khang.