"Nơi này là nơi nổi tiếng nhất thành phố Giang Thành, đồng thời cũng là hang ổ tiêu tiền của kẻ có tiền. Tầng lớp trung lưu ở thành phố Giang Thành cũng không dám tới nơi này tiêu tiền. Đây chính là địa bàn của Đàm gia." Hồng Viễn mỉm cười nhìn về phía Cát Vũ. Hắn ta nói vậy cũng là muốn cảnh cáo Cát Vũ, ngươi chỉ là một thằng quê mùa, có thể tới đây chơi cũng là hưởng lây hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh. Ở một nơi xa hoa như vậy, một nhân viên bảo vệ như ngươi cũng đừng mong bước vào một bước.
Nghe Tống Hồng Viễn nói vậy, Cát Vũ khẽ cau mày, khiến Tống Hồng Viễn còn tưởng rằng đó là do Cát Vũ cảm thấy rụt rè, xấu hổ và tự ti.
Tuy nhiên, lý do khiến Cát Vũ khẽ cau mày là vì hắn nghe thấy một cái tên - "Đàm gia!"
Hai chữ này đã được người xung quanh nhắc tới mấy lần, hình như Ô Nha bị mình đánh gãy tay chính là người bên cạnh Đàm gia.
Lần này đến Ngọc Hoàng Cung của Đàm gia, không biết mình có thể gặp được Đàm gia một tay che trời trong thế lực ngầm của Giang Thành hay không.
Trong lòng Cát Vũ mơ hồ có chút mong đợi.
Trong khi Cát Vũ đang suy nghĩ về vấn đề này, Tụ Linh Tháp trên thắt lưng của hắn khẽ lóe lên, một cỗ oán khí nồng đậm nhanh chóng bị Cát Vũ cảm nhận được.
Quỷ vật này chính là âm hồn của Tôn Vũ. Cô ta kích động nói với Cát Vũ: "Hắn ở đây... hắn ở ngay tại đây. Kẻ vô ơn bạc nghĩa, ta cảm nhận được hắn rồi!"
Người mà Tôn Vũ nói chắc chắn là Lữ Ngọc Long đã hại cô ta nhảy lầu. Lần này, lý do Cát Vũ theo Tô Mạn Thanh đến Ngọc Hoàng Cung một phần cũng là vì Lữ Ngọc Long này. Bởi vì hắn đã hứa sẽ giúp Tôn Vũ báo thù.
Cát Vũ giao tiếp với oan hồn của Tôn Vũ thông qua ý thức, bảo cô ta yên tâm chớ nóng nảy. Khi đến thời điểm, hắn sẽ tự nhiên cho cô ta đi ra ngoài, có thù báo thù, có oán báo oán.
Một lúc sau, Tô Mạn Thanh ở một bên nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, nói nhỏ: "Vũ ca, chúng ta mau vào đi thôi, bạn học của ta chắc là cũng đến rồi."
Tống Hồng Viễn và Lý Hoa Khang nhìn thấy Tô Mạn Thanh nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, thì sắc mặt không khỏi thay đổi. Đặc biệt là Tống Hồng Viễn, ánh mắt nhìn về phía Cát Vũ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, sắc cạnh.
Nữ thần của mình lại kéo tay một nhân viên bảo vệ quèn, đây là một đả kích lớn đối với Tống Hồng Viễn.
Tuy nhiên, Tống Hồng Viễn rất giỏi che giấu bản thân. Đôi mắt đầy oán hận với Cát Vũ chỉ vụt qua, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường.
“Được rồi, vào xem một chút đi, xem mấy người giàu các ngươi sống thế nào.” Cát Vũ nói với vẻ hơi tự giễu.
Nhóm bốn người đi về phía lối vào được trang hoàng lộng lẫy của Ngọc Hoàng Cung. Tống Hồng Viễn và Lý Hoa Khang đi phía trước, Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đi phía sau. Khi hai người phía trước bước tới cửa, hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đã nhiệt liệt chào hỏi. Có vẻ như hai người họ cũng thường xuyên lui tới những nơi như vậy.
“Ai da… Tống công tử, Lý đại thiếu, các người đến đây chơi à.” Một nhân viên bảo vệ nhiệt tình nói.
Cả hai gật đầu với nhân viên bảo vệ. Lý Hoa Khang ngay lập tức nháy mắt về phía Cát Vũ đang đứng sau hắn ta, đưa tay ra và đưa cho nhân viên bảo vệ hai trăm tệ. Tên bảo vệ trông cửa nhanh chóng hiểu ý.
Khi Cát Vũ và Tô Mạn Thanh bước tới cửa, tên bảo vệ kia đột nhiên đưa tay ra chặn đường Cát Vũ, sa sầm nét mặt mà nói: "Chờ đã... Các ngươi là nhân viên bảo vệ của bộ phận nào? Ta nhớ bảo vệ của Ngọc Hoàng Cung không mặc đồng phục như vậy, ngươi đi nhầm chỗ rồi đúng không?"
Sau khi tên bảo vệ nói những lời như vậy, Lý Hoa Khang và Tống Hồng Viễn không thể nhịn được mà cười phá lên, chỉ đứng cách đó không xa, không nói lời nào, chờ xem trò hay của Cát Vũ.
Hôm nay Cát Vũ quả thật mặc đồng phục bảo vệ.
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ chặn đường của Cát Vũ, trên mặt Tô Mạn Thanh không khỏi đỏ lên, thật sự nổi nóng, tức giận nói: "Chẳng lẽ mặc đồng phục bảo vệ thì không thể tới đây tiêu xài sao? Thái độ của các ngươi như thế này, có tin ta khiếu nại các ngươi hay không?"
Hai nhân viên bảo vệ kia nghe thấy Tô Mạn Thanh muốn khiếu nại bọn họ, thì nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng cười nói: "Ta xin lỗi... Ta xin lỗi... Hai vị, ta nhìn thấy vị tiên sinh này mặc đồng phục bảo vệ nên tưởng rằng hắn đi nhầm chỗ..."
Cát Vũ vẫn không quan tâm chút nào, mỉm cười nhìn hai người trước mặt.
Hai kẻ đó vẫn đang nở nụ cười mỉa mai với Cát Vũ, không hề biết rằng nỗi đau khổ lát nữa sẽ khiến bọn họ hoài nghi cuộc đời.
“Hắn đi cùng với bọn ta, cho hắn vào đi.” Lý Hoa Khang bày ra dáng vẻ trịch thượng như một vị tướng quân, nói với hai nhân viên bảo vệ kia.
Bấy giờ hai bảo vệ mới mở đường để Cát Vũ và Tô Mạn Thanh bước vào trong.
Lý Hoa Khang đi phía trước vừa cười khẩy vừa thấp giọng nói: "Thật đúng là đồ nhà quê. Đến nơi như thế này mà cũng không biết thay quần áo. Đi cùng với những người như thế thật là mất giá."
Tô Mạn Thanh đã bắt đầu có chút hối hận khi để Cát Vũ đi cùng mình và phải chịu nhục nhã như vậy, đồng thời cũng vô cùng tự trách. Sau khi hai người đi xa rồi, Tô Mạn Thanh mới quay đầu nhìn về phía Cát Vũ, nói với vẻ mặt áy náy: "Vũ ca... bọn họ mắt chó nhìn người thấp. Đều là do ta không tốt, sớm biết thế thì ta sẽ không để cho ngươi đi cùng ta đến đây, bị bọn họ chế nhạo như vậy..."
Cát Vũ thờ ơ vỗ đầu Tô Mạn Thanh, nói: "Không sao, ta không để trong lòng, chúng ta đi nhanh đi, đừng để các bạn học của ngươi chờ sốt ruột."
Tô Mạn Thanh gật đầu, khoác tay Cát Vũ, bước vào căn phòng riêng sang trọng kia.
Vừa đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trong phòng riêng đã có năm sáu người đang đợi, tất cả đều là sinh viên, tuấn nam mỹ nữ, nhảy nhót, quay múa điên cuồng.
Sau khi Tô Mạn Thanh cùng Cát Vũ bước vào, âm nhạc đột ngột dừng lại, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào hai người.
Một người là hoa hậu giảng đường nổi danh của trường đại học Giang Thành, một người là bảo vệ của trường học.
Sự kết hợp này sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người ở bất cứ nơi đâu họ đến.
"Uầy... Mạn Thanh, sao giờ ngươi mới tới? Bọn ta đã chơi lâu lắm rồi đó." Một cô gái có dáng vẻ ngọt ngào, tóc ngắn tới tai đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mạn Thanh mà than thở.
Cô gái này là nhân vật chính của ngày hôm nay, Vương Bàn Đồng.
"Xin lỗi, ta về nhà thay quần áo nên đến hơi muộn..."
"Má ơi! Đây không phải là bảo vệ canh cổng trường chúng ta sao? Sao lại dám đến một nơi như vậy, thật là ngạc nhiên đấy..." Một giọng nói vừa cường điệu vừa khinh thường vang lên từ một góc phòng.