Lưu Kỳ hít một hơi khí lạnh. Sau khi uống đồ uống mà Cát Vũ đưa tới, trong bụng đột nhiên có cảm giác cồn cào, hai mắt tức thì mở to, lông mày nhíu lại. Tiêu rồi, đồ uống này có gì đó không ổn.
Sau đó, Lưu Kỳ không kìm được, bụng không chịu được nữa, một tia nước màu vàng từ dưới thân phụt ra ngoài.
Các thành viên trong đội bóng rổ đều ngây ngẩn cả người, khó có thể tin được mà nhìn về phía Lưu Kỳ. Má nó... Tình huống gì vậy, Lưu Kỳ ị trong nhà tắm... Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là vẻ mặt bàng hoàng.
Khi nhìn lại về phía Lưu Kỳ, hắn ta cắn chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu với mọi người, khó khăn nói: "Hình như... có gì đó không đúng..."
Sau đó, Lưu Kỳ nhìn xung quanh, kẹp chặt hai chân, hai tay nắm lấy thành bể, thân thể ngã thẳng xuống, cố nén cảm giác khó chịu mãnh liệt mà chậm rãi đứng dậy, định đi ra khỏi nhà tắm.
Đúng lúc này, một thành viên trong đội bóng rổ đối mặt với cặp mông to của Lưu Kỳ, lo lắng hỏi: "Đội trưởng Lưu... Ngươi đi đâu vậy?"
"Không được, ta muốn đi..."
Vừa nói đến đây, Lưu Kỳ vừa xoay người, một dòng nước súp màu vàng lại trào ra, hắn ta thật sự không nhịn được nữa.
Tất cả những người có mặt lúc đó đều sững sờ, ngỡ ngàng, bàng hoàng!
Không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được cảnh tượng xấu hổ của Lưu Kỳ lúc đó.
Lưu Kỳ rống lên: "Ta... Ta... Ta không nhịn được nữa, không được nữa... Nhà vệ sinh ở đâu?"
Vừa nói, Lưu Kỳ vừa nhảy ra khỏi nhà tắm, nhưng vừa mới bước được vài bước, mặt đất vô cùng trơn trượt, thoáng chốc hắn ta lại ngã chõng vó.
Lúc này, Lưu Kỳ không quan tâm đến đau đớn trên người, lấy tay che chặt mông, nhưng cũng không có tác dụng gì. Không biết Cát Vũ đã dùng cách gì, khiến Lưu Kỳ hoàn toàn không nhịn được. Một dòng chảy màu vàng phun ra bốn phía từ khe hở ngón tay của hắn ta, sức mạnh vô cùng lớn, còn phát ra âm thanh nữa.
Nhưng mà Cát Vũ không chỉ động tay động chân với một mình Lưu Kỳ, vì những người đã bắt nạt Chung Cẩm Lượng vào thời điểm đó không chỉ có một mình Lưu Kỳ.
Mấy người chơi thân với Lưu Kỳ trong đội bóng rổ đều uống đồ uống của Cát Vũ.
Sau Lưu Kỳ, trong nhà tắm lại có một trận bùng phát nữa. Người anh em vừa rồi bị Lưu Kỳ phun lên mặt cũng tuôn trào, nước trong nhà tắm đều biến thành màu vàng.
Những người còn ở lại sau một khoảng thời gian choáng váng ngắn ngủi, bấy giờ cũng nhảy ra từ bên trong nhà tắm.
Nhưng sắc mặt của đám anh em vừa nhảy ra cũng lập tức tái xanh, đưa mắt nhìn nhau rồi chợt nghe thấy liên tục phát ra âm thanh "toẹt toẹt", "phụt phụt", "xuỵt xuỵt...".
Đám người Chung Cẩm Lượng đứng trong phòng thay đồ, đều vô cùng chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng "thần kỳ có một không hai" của bọn Lưu Kỳ. Chỉ có Cát Vũ thì che miệng, không nhịn được cười thành tiếng.
Cả nhà tắm xem như nổ tung một trận, mấy người trong đội bóng rổ có nằm, có đứng, có người nhảy... Tất cả đều thống khổ không chịu nổi, nhất thời các loại tiếng động kỳ lạ ầm ầm vang lên trong nhà tắm.
Trên tường, dưới đất, trong bể, trên cửa... một dòng "suối nguồn" màu vàng b4n tung tóe khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Những người còn lại tắm trong nhà tắm cũng không tránh khỏi gặp họa, cả người bị văng tung tóe, cả bọn la hét kinh hãi và lao ra khỏi nhà tắm.
Tiếng huyên náo trong nhà tắm đã thu hút mọi người ở bên ngoài đến xem. Mọi người tưởng có đánh nhau trong nhà tắm, tất cả đều chạy tới. Nhưng khi bọn họ tới nhà tắm, sau khi ngửi thấy bên trong có một mùi hương khó có thể hình dung thì cả người lập tức hóa đá.
Ánh mắt kinh hãi của mọi người đang nhìn vào bên trong nhà tắm, chỉ nhìn thấy Lưu Kỳ cuối cùng cũng bò dậy từ trên mặt đất, trên người dính một chất lỏng màu vàng không biết từ đâu ra. Hắn ta tức giận gầm lên: "Mẹ nó, tránh ra hết cho ta..."
Nói rồi, hắn ta lao thẳng ra cửa.
Mọi người nhìn nhà tắm, nuốt nước miếng một cái, cảnh tượng kiểu này chưa từng nghe thấy qua, là chuyện lạ nghìn đời.
Không chờ đám người Lưu Kỳ lao ra, Cát Vũ vẫy tay, ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đang trợn mắt há mồm rời khỏi nhà tắm.
Vừa chạy ra khỏi nhà tắm, mấy người bọn họ hít thở không khí trong lành bên ngoài một cách cuồng nhiệt, sau đó có mấy anh em không nhịn được mà bật cười. Đặc biệt là Chung Cẩm Lượng, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Hả giận... hả giận, thực sự là hả giận mà..." Chung Cẩm Lượng cười đến đứt cả hơi.
Mặc dù Lý Quý cũng cười to một trận, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Đội trưởng Cát... Ngươi chỉnh Lưu Kỳ khổ sở như vậy, sau này cậu ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi đó. Cha cậu ta là hiệu phó, làm không tốt thì mấy người chúng ta đều phải thu dọn đồ đạc và rời đi."
Không dễ dàng gì Cát Vũ mới ngừng cười được, hắn xua tay nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây, thằng nhóc Lưu Kỳ này không giở trò quỷ gì được đâu. Chúng ta không ai phải đi hết."
Chung Cẩm Lượng cười đến nỗi trực tiếp ngã ngồi xuống đất, không còn sức để cười nữa.
Một lúc sau, hắn ta mới nói: "Vũ ca, vừa rồi ngươi làm gì vậy, sao bọn họ lại bị Tào Tháo rượt thế? Nhìn kiểu này thì thể nào bọn họ cũng phải đi nát mông luôn ấy."
Cát Vũ cười hắc hắc nói: "Không phải vừa rồi thằng nhóc đó bảo ta đi mua nước sao? Ta bèn bí mật dùng ngân châm hạ một liều thuốc xổ mạnh trong đồ uống cho bọn họ. Nhưng mà không cần lo lắng, không chết người được đâu, chỉ tiêu chảy mà thôi."
Cát Vũ nói vậy, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Ở đây đám người Cát Vũ thoải mái cười to, nhưng bên đám người Lưu Kỳ khổ sở vô cùng.
Tiêu chảy thế nào cũng không dừng được.
Trong tiếng "suối nguồn tuôn trào" liên hồi vang lên, một thành viên của đội bóng rổ nói trong cay đắng: "Đội trưởng Lưu... chắc chắn là tên nhân viên bảo vệ Cát Vũ kia đã giở trò quỷ. Sau khi mấy người chúng ta uống đồ uống nó mua thì mới bị tiêu chảy. Nhất định không thể buông tha cho tên nhóc kia..."
"Cát Vũ... Ông đây nhất định phải khiến cho ngươi chịu đau khổ. Ngày mai nhất định sẽ cho đám bảo vệ chết tiệt này cuốn gói cút đi... Ui da... Má nó..." Lưu Kỳ còn nói chưa hết lời thì lại phun trào, đi vệ sinh đến nỗi toàn thân tái mét.