Tô Mạn Thanh và Cát Vũ cùng nhau trở lại trường đại học Giang Thành, thu hút ánh mắt ghen tị của vô số chàng trai.
Một nhân viên bảo vệ nhỏ bé tại Đại học Giang Thành rốt cuộc có đức hạnh năng lực gì mà có thể lọt vào mắt xanh của hoa hậu giảng đường như Tô Mạn Thanh chứ. Sinh viên của trường đại học Giang Thành có đến mấy chục ngàn người. Trong số đó, có rất nhiều anh chàng đẹp trai, con ông cháu cha, tất cả đều từng theo đuổi Tô đại mỹ nhân, nhưng người nào người nấy đều bị từ chối khéo. Có lẽ rất nhiều người đều không nghĩ thông suốt được chuyện này.
Nhưng khẳng định bọn họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Cát Vũ không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Một thân bản lĩnh của hắn có thể đáng giá hàng tỷ nhân dân tệ. Chỉ một đêm hôm qua đã kiếm được một ngàn vạn từ chủ tịch Triệu, đây là con số mà rất nhiều người cả đời cũng khó kiếm được.
Sau khi trở lại trường đại học Giang Thành, Cát Vũ trước tiên tìm một nơi vắng vẻ, tiếp tục ổn định năng lượng của yêu đan luyện chế tối hôm qua. Vận hành xong mấy vòng, khi Cát Vũ mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi trưa. Lỗ mũi và miệng lần lượt thở ra một luồng hơi lạnh trắng xóa, năng lượng của yêu đan này cuối cùng cũng hòa vào cơ thể hắn.
Sau khi dùng bữa trong căng tin, Cát Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lang thang khắp trường đại học Giang Thành, trong lòng lại luôn nghĩ về nhà xác ma ám ở Khoa Y. Hiệu trưởng Vương lại không muốn nói cho mình biết lý do, bản thân hắn đành phải tự thân xuất mã và tìm ra ngọn nguồn của sự việc này mới được.
Trường đại học Giang Thành này lớn đến nỗi đi vòng quanh trường cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Cát Vũ thậm chí còn nhìn thấy một chiếc xe buýt chạy qua khuôn viên trường. Từ khi đến ngôi trường này, có rất nhiều chỗ hắn chưa từng đi qua, nên vừa đi dạo vừa khai hỏa toàn bộ khí tràng, cảm ứng xem liệu có điều gì bất thường trong khuôn viên trường hay không.
Trong lúc bất tri bất giác, Cát Vũ đã đi đến khu vực lân cận của sân bóng rổ, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ sau lưng mình, như thể có thứ gì đó bay về phía mình.
Ngay tức khắc, Cát Vũ không quay đầu lại, giơ tay vớ lấy, cầm lấy thứ bị đập vào tay mình. Sau khi nhìn kỹ lại, hắn phát hiện hóa ra là một quả bóng rổ.
“Này, bảo vệ nhỏ kia, đưa bóng rổ cho tôi.” Một thanh niên cao lớn, dũng mãnh mặc đồng phục bóng rổ hét to với Cát Vũ bằng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, điều này khiến Cát Vũ cảm thấy hơi khó chịu.
Xét theo vẻ bề ngoài của người đó, hẳn là sinh viên của trường đại học Giang Thành.
Mặc dù vậy, Cát Vũ vẫn ném quả bóng rổ trong tay hắn ra, nhưng lại dùng một chút sức lực. Người thanh niên duỗi tay ra bắt lấy, lại bị quả bóng rổ đột ngột làm cho lảo đảo, lùi lại vài bước, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy kinh hãi.
Ngay khi Cát Vũ quay người định đi, một giọng nói quen thuộc lại đột nhiên vang lên: "Vũ ca, sao ngươi lại ở đây? Sáng sớm không tìm thấy bóng dáng của ngươi đâu cả."
Cát Vũ nhìn lại thì phát hiện là Chung Cẩm Lượng đang thở hổn hển chạy về phía mình.
“Ta đang đi dạo quanh trường, ngươi đang làm gì vậy?” Cát Vũ tò mò hỏi.
"Hôm nay đội bảo vệ của chúng ta chơi với đội bóng rổ của trường. Sinh viên của đội bóng rổ của trường giỏi lắm, đã đạt được giải thưởng lớn trong tỉnh. Đội bảo vệ của chúng ta bị đánh thua thậm tệ luôn. Hay là Vũ ca cũng đến đây chơi đi, giành lại thể diện cho đội bảo vệ chúng ta.” Chung Cẩm Lượng chán nản nói.
“Ta không biết chơi bóng rổ, các ngươi chơi đi, ta còn có việc khác phải làm.” Cát Vũ không có hứng thú với chuyện này, xoay người muốn rời đi.
Chung Cẩm Lượng vội vàng bước tới, kéo lấy Cát Vũ mà nài nỉ: "Vũ ca, thân thủ của ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ học được sớm thôi. Đến chơi đi, đúng lúc đội phó Lý cũng kiệt sức rồi, chỗ chúng ta không có người thay thế."
"Mấy nhân viên bảo vệ các ngươi rốt cuộc có chơi được hay không đây? Cả một đám cứ y như mèo bệnh ấy. Tất cả đều là phế vật." Cậu sinh viên yêu cầu Cát Vũ nhặt bóng vừa rồi đang nói năng hùng hổ, vẻ mặt khinh thường, còn làm vẻ khiêu khích nhìn thoáng qua phía Cát Vũ.
Cát Vũ vốn dĩ muốn rời khỏi đây, nhưng khi nghe thấy lời của sinh viên này, lông mày của hắn tức thì nhướng lên, trầm giọng hỏi Chung Cẩm Lượng: "Lượng Tử, người đó là ai?"
"Lưu Kỳ, sinh viên Đại học Giang Thành chúng ta, đội trưởng đội bóng rổ của trường. Cậu ta còn là con trai của phó hiệu trưởng trường chúng ta, được xem như là một nhân vật có tiếng ở Đại học Giang Thành. Ngươi nhìn các nữ sinh xem bóng rổ xung quanh đi, tất cả đều đến để cổ vũ cho cậu ta đấy." Chung Cẩm Lượng nói.
Cát Vũ nhìn sang đó, thấy bên cạnh sân bóng rổ có rất nhiều nữ sinh, vẻ mặt điên cuồng nhìn Lưu Kỳ, trong miệng còn hét lên tên của Lưu Kỳ.
“Được rồi, vậy ta chơi cùng với bọn họ.” Khóe miệng Cát Vũ xuất hiện một tia chế nhạo, chậm rãi đi về phía sân bóng rổ.
Cát Vũ quyết định đè chết oai phong của tên nhóc đó. Hắn ta quá kiêu ngạo, một câu nói đã mắng toàn bộ đội bảo vệ. Mà Cát Vũ là đội trưởng đội bảo vệ, hắn chỉ muốn cho thằng nhóc Lưu Kỳ xem ai mới thật là đồ phế vật.
Khi Cát Vũ đến sân bóng rổ, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn, đặc biệt là các nhân viên bảo vệ chơi bóng rổ. Khi nhìn thấy Cát Vũ, bọn họ giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, đều lần lượt chào hỏi Cát Vũ, thân thiết gọi đội trưởng Cát.
“Đội… Đội trưởng Cát… Ta thực sự mệt không chịu nổi nữa rồi, ngài mau thay cho ta đi.” Lý Quý thở hổn hển nói.
“Được rồi, ta đến đây.” Cát Vũ bình tĩnh nói.
"Ha ha ha... Lại thêm một tên phế vật tới nữa. Đội trưởng đội bảo vệ có lên cũng không có tác dụng gì. Hôm nay sẽ đánh cho đội bảo vệ của các người đến nỗi kêu cha gọi mẹ..." Lưu Kỳ mỉa mai nói.
Các thành viên của đội bóng rổ xung quanh Lưu Kỳ cũng cười hùa.
Tuy nhiên, có người ở bên kia đã nhận ra Cát Vũ, biết người này đã từng đánh bại Hổ ca và Ô Nha, bèn tốt bụng nhắc nhở Lưu Kỳ: "Đội trưởng Lưu, bảo vệ nhỏ này không đơn giản chút nào đâu. Nghe nói anh ta đánh nhau rất lợi hại, cậu đừng đánh giá thấp anh ta."
"Đánh nhau rất lợi hại thì sao? Chúng ta đang chơi bóng rổ. Cho dù anh ta có thể đánh bại nhà vô địch quyền anh, thì việc chơi bóng rổ cũng không dễ dàng chút nào." Lưu Kỳ thờ ơ nói.
"Đội trưởng Cát, người của đội bóng rổ trường mạnh lắm. Bọn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Mới thi đấu chưa đầy mười phút mà đã là 15: 0. Bọn họ rất chuyên nghiệp, bọn ta hoàn toàn không đấu lại." Một nhân viên bảo vệ nhỏ bất đắc dĩ nói.
Cát Vũ nhìn bảng tỷ số, thật sự là 15: 0, mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, chúng ta có thể nhanh chóng vượt qua bọn họ thôi. Một lát nữa các người cứ để ý chuyền bóng cho ta là tốt rồi."
Mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Người của đội bóng rổ bên kia liên tục thúc giục, Cát Vũ bước ra sân.
Khi vừa bước ra đã có một quả bóng chuyền vào tay Cát Vũ. Cát Vũ vỗ nhẹ rồi tiện tay ném đi. Quả bóng rổ vẽ ra một đường cung duyên dáng rồi vững vàng lọt vào bên trong vòng bóng rổ của đối phương.