Cát Vũ cầm lấy yêu đan xanh lục, nhìn kỹ trong tay, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn: "Yêu đan do xà linh hơn ba trăm năm và sâm núi bốn trăm năm làm thuốc dẫn luyện hóa thành, quả thật không bình thường. Thứ này có thể gặp nhưng không cầu, không ngờ mình vừa tới thành phố Giang Thành đã có cơ duyên như vậy, xem ra vận may cũng không tệ.”
Sau đó, Cát Vũ há miệng nuốt yêu đan kia xuống.
Ngay khi yêu đan này vào trong bụng, lập tức hóa thành năng lượng vô hạn và chảy vào trong đan điền khí hải, sau đó tràn ngập khắp toàn thân. Trong nháy mắt, Cát Vũ cảm thấy trên người tràn ngập lực lượng vô tận.
"Tốt!"
Cát Vũ thầm nói một tiếng, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm mà hắn lấy ra khẽ lóe lên. Hắn vừa phất tay, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm kia phát ra một tiếng vang "leng keng" giòn giã, tức thì bay lên. Tiểu kiếm treo trong lỗ kiếm muốn chui ra, hào khí cuộc trào tự nhiên nảy sinh.
Trên thân kiếm xuất hiện một loạt điểm sáng màu vàng, Cát Vũ nhìn kỹ thì thấy năm điểm sáng vàng có kích thước bằng đồng xu đồng thời xuất hiện, điểm sáng thứ sáu cũng như ẩn như hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cát Vũ không thể kìm chế được sự phấn khích của mình.
Ngay từ đầu, Cát Vũ còn tưởng rằng yêu đan này có thể làm cho mình tăng lên hai bậc. Hiện tại Cát Vũ mới phát hiện, mình đã xem nhẹ năng lượng của xà linh và sâm núi này rồi. Đâu chỉ khiến mình tăng lên hai bậc, ít nhất là hai bậc rưỡi mới phải.
Sau khi nuốt viên yêu đan này, Cát Vũ lập tức thăng từ Tam Tiền Đạo Trưởng lên Ngũ Tiền Đạo Trưởng. Nói chính xác là gần bằng Lục Tiền Đạo Trưởng. Bây giờ ở trên Mao Sơn, rất nhiều ông già tuổi bảy mươi, tám mươi tuổi cũng chưa đạt đến cảnh giới này đâu.
Có thành tựu như vậy, trong lòng Cát Vũ làm sao có thể không vui chứ.
Trong khi Cát Vũ đang mừng thầm thì bỗng nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa khiến hắn giật mình.
“Vũ ca, ngươi có ở bên trong không?” Giọng nói dễ nghe của Tô Mạn Thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Cát Vũ nhanh chóng cất cái lò và Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đi, rồi mở cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, Tô Mạn Thanh liền bịt mũi, cau mày nói: "Vũ ca, ngươi làm gì trong phòng vậy? Mùi thuốc nồng quá."
“Không có gì đâu, gần đây thân thể ta không thoải mái. Vừa rồi sắc một ít thuốc Đông y uống.” Cát Vũ nói dối.
Đây cũng là do Cát Vũ không tìm được bất cứ lý do gì, nên bèn bịa lung tung một cái cớ. Nếu nói với Tô Mạn Thanh mình đang luyện đan, có lẽ cô sẽ coi mình thành quái vật. Ban đầu nói mình là đạo sĩ Mao Sơn cũng đã đủ điên rồi.
"Ngươi làm gì mà không thoải mái? Có nghiêm trọng không?" Tô Mạn Thanh quan tâm hỏi.
Lúc này, Cát Vũ mới nhìn thấy Tô Mạn Thanh hẳn là vừa mới ngủ dậy, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nguc căng phồng muốn nhảy ra ngoài. Ánh mắt của Cát Vũ không tự giác nhìn về phía đó.
Tô Mạn Thanh phát hiện ánh mắt của Cát Vũ có phần không thích hợp lắm, sắc mặt trở nên đỏ ửng, gắt giọng: "Nhìn đi đâu vậy, đồ lưu manh..."
Nói xong cô liền ôm chặt nguc mình, mặt đỏ bừng đến sau mang tai.
Cát Vũ thản nhiên cười nói: "Tôi nói này em gái, mới sáng sớm cô gõ cửa phòng của tôi, còn ăn mặc như vậy... Chẳng lẽ tôi còn phải nhắm mắt lại nói chuyện với cô mới được hả?"
Tô Mạn Thanh cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng chuyển đề tài: "Mấy ngày nay ngươi cứ thần thần bí bí, đi sớm về muộn, có khi buổi tối cũng không về. Ngươi đang bận việc gì vậy?"
“Xem ra một ngày cô không nhìn thấy tôi là như cách ba thu nhỉ. Nếu cô thích, ngày nào tôi cũng ở cùng cô nhé?” Hôm nay Cát Vũ có tâm trạng tốt nên nói đùa với Tô Mạn Thanh.
Tô Mạn Thanh cũng là tuổi mới bắt đầu yêu, chưa từng yêu đương, bị Cát Vũ nói như vậy, sắc mặt vừa mới khôi phục một ít lại đỏ lên, tức đến giậm chân, bĩu môi nói: "Ngươi thật ba hoa, ta không muốn để ý đến ngươi nữa."
Nói xong, cô liền quay người đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Dù sao thì xà linh và sâm núi bốn trăm năm tuổi này rất hiếm thấy, Cát Vũ đã phải mất rất nhiều công sức mới có được.
Lúc Tô Mạn Thanh đã sửa soạn ổn thỏa thì nhìn thấy Cát Vũ đã ngồi bên bàn cà phê, rót một chén thuốc và nói: "Mạn Thanh, cô lại đây uống thuốc này đi."
Tô Mạn Thanh sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người lại gần rồi hỏi: "Đây là thuốc gì thế?"
Tô Mạn Thanh bĩu môi nói đùa: "Ta không uống đâu, ai biết ngươi có động tay động chân gì trong đó hay không."
Trên trán Cát Vũ đầy vạch đen, buồn bực nói: "Cô nhóc này, nếu như tôi muốn mưu đồ gây rối gì với cô thì còn cần phải dùng thuốc sao? Tùy ý gọi một tiểu quỷ đến đây là cô đã không thể động đậy rồi... Mau uống đi, không uống đừng có hối hận."
Tô Mạn Thanh nghĩ thấy cũng phải, nghiêng người ngửi thử, bỗng nhiên cảm thấy mùi thơm ngát mũi khiến ngón trỏ động đậy. Vì thế, cô cầm chén lên khẽ uống một hớp. Một mùi thơm kỳ lạ đột nhiên tràn ngập trong dạ dày, làm cho đôi mắt linh động của Tô Mạn Thanh không khỏi sáng lên, dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
"Vũ ca, đây là nước gì vậy? Ngon quá. Ngươi làm như thế nào vậy?" Tô Mạn Thanh khó tin mà hỏi.
"Ngon thì cô uống nhiều một chút. Uống xong rồi không cần ăn sáng nữa." Cát Vũ nói.
Tô Mạn Thanh lại gật đầu lia lịa, uống cạn từng chén một. Không biết tại sao, Tô Mạn Thanh uống xong nước này lại cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, đầu óc tỉnh táo, dạ dày trước đó còn hơi đau, nhưng uống thuốc này xong lại không hề có cảm giác gì nữa, thật sự rất thần kỳ.
Một bình thuốc tràn đầy bị Tô Mạn Thanh uống hết sạch sẽ. Cô vẫn cảm thấy có phần chưa đã ghiền, nhưng đã có cảm giác no, thật sự không cần ăn sáng nữa.
Khi Cát Vũ nhìn Tô Mạn Thanh thì phát hiện cả thể xác lẫn tinh thần của cô đã được cải thiện rất nhiều, ngày càng trẻ trung và xinh đẹp.
Nhìn thấy Tô Mạn Thanh như vậy, Cát Vũ cũng rất an tâm. Em gái này đối xử với mình không tệ, đã ăn mấy bữa ăn ngon của cô, loại thuốc thần này cứ coi như đền bù cho cô đi.
Tô Mạn Thanh uống thuốc xong thì thần thái tỏa sáng, những căn bệnh tiềm ẩn trước đây của cô cũng bị quét sạch, thế nên bèn rủ Cát Vũ cùng nhau đến trường đại học Giang Thành.
Tuy cả đêm không ngủ nhưng Cát Vũ vẫn tràn đầy năng lượng. Ăn yêu đan này cũng không phải không có tác dụng gì. Hắn cùng Tô Mạn Thanh đi về phía trường đại học Giang Thành.
Trên đường, Cát Vũ luôn có chút lơ đễnh, bởi vì đầu óc hắn luôn nghĩ về chuyện xuất hiện âm linh trong nhà xác thuộc khoa y của trường đại học Giang Thành. Trường học này chắc chắn có bí mật gì đó không muốn cho người ta biết, mình chỉ mới tìm ra chút đầu mối, xem ra còn phải điều tra kỹ một phen mới được.