Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 462




Nghỉ chân một chút ở cửa, Cát Vũ vẫy vẫy tay nói: "Đi thôi, vào xem một chút."

“Cát đại sư, ngài thấy có vấn đề gì không, rốt cuộc tình hình thế nào?” Lăng Tuấn Hào sốt ruột hỏi.

"Ông Lăng, ông đừng nôn nóng, nhất định là có cái gì đó không ổn ở quảng trường Lam Sơn này. Về phần có vấn đề gì, phải vào xem xét kỹ một chút mới biết được. Chúng ta đi vào xem trước đã." Hàn đại sư của Cảng Đảo nói.

Lăng Tuấn Hào gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, đi theo sau Cát Vũ vào trong tòa nhà.

Vừa bước vào, một luồng gió lạnh lẽo âm u phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy điềm gở, ngay cả Lăng Vân cũng cảm thấy sởn cả tóc gáy, chẳng trách không có ai tới, bản thân hắn ta cũng cảm thấy nơi này rất bất thường.

Cửa hàng ở tầng một thưa thớt và không có người, trước đó Cát Vũ đã hỏi Lăng Tuấn Hào, và hầu hết những người nhảy lầu đều rơi xuống từ tầng bốn hoặc tầng năm.

Trong khu mua sắm này, tầng nào cũng rất cao, tầng một tương đương gấp đôi căn nhà bình thường, nhảy từ tầng bốn tương đương với nhảy xuống từ tầng tám. Cơ hội sống sót rất mong manh.

Vì vậy, Cát Vũ đi thẳng lên tầng bốn.

Vì nơi này không nổi tiếng lắm nên rất ít người vào mua đồ ăn uống, người trong tòa nhà này có khi còn không mở thang máy để tiết kiệm điện.

Tầng một và tầng hai không làm ăn được gì, tầng bốn càng ảm đạm hơn, hầu hết các thương hộ đều đóng cửa, nhưng Cát Vũ nhìn thấy một thương hộ có đèn sáng ở một góc của tầng bốn, vì vậy bèn đi đến cửa hàng đó.

Mọi người bước nhanh theo sau Cát Vũ, không biết Cát Vũ định làm gì, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi thêm.

Khi hắn sắp đi đến cửa hàng, Cát Vũ dừng lại và yêu cầu Lăng Vân đi theo hắn, trong khi những người còn lại chờ đợi bên cạnh.

Cát Vũ đưa Lăng Vân đến và thấy cửa hàng đang bán điện thoại di động và máy tính bảng.

Có một nhân viên trong cửa hàng, trông khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi trước máy tính chơi game, Cát Vũ và Lăng Vân đứng ở cửa một lúc, nhưng người bán hàng này hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Lăng Vân ho khan một tiếng, mới khiến cho người bán hàng kia chú ý, dừng việc đang làm, vội vàng đi tới chào hỏi.

Người bán hàng có thể cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bọn họ bước vào, nhưng biểu hiện lại rất nhiệt tình, vừa bước lên đã nói: "Quý khách, hai người muốn mua gì, dù là điện thoại di động hay máy tính bảng, chỗ ta đều là mẫu mới nhất, sẽ giảm giá cho các người."

Cát Vũ mặc quần áo bình thường, nhưng Lăng Vân lại mặc một bộ âu phục, đi giày da, toát ra khí chất con nhà giàu, thoạt nhìn đã giống kẻ có tiền, cho nên người đó tiếp đãi rất nồng hậu.

Cát Vũ nháy mắt với Lăng Vân, Lăng Vân nhanh chóng hiểu ra và nói: "Cho ta xem chiếc điện thoại mới nhất của ngươi đi, ta muốn mua hai chiếc."

Người bán hàng ngay lập tức rất vui mừng, nhiệt tình giới thiệu các chức năng và cấu hình khác nhau của điện thoại cho Cát Vũ và Lăng Vân.

Bọn họ trò chuyện trong vài phút, sau đó Lăng Vân lấy thẻ ra và mua hai chiếc điện thoại di động kia, khiến người bán hàng rất vui vẻ.

Lúc này, Cát Vũ nhìn thấy đã đúng lúc rồi, bèn hỏi: "Này đại ca, tại sao quảng trường Lam Sơn này lại bị sa sút như vậy? Hoàn toàn không có ai cả. Bọn ta phải đi một vòng lớn mới tìm được chỗ của các ngươi."

Người bán hàng thở dài nói: "Nói tới thêm phiền, nếu không phải ta đầu tư hết tiền vào đây và không còn nơi nào để đi, thì ta đã dọn đi từ lâu rồi. Nơi này rất tà môn."

Cát Vũ giả vờ kinh ngạc hỏi: "Tà môn, tà môn kiểu gì?"

Lúc này người bán hàng thần bí nói: "Nói với các người sợ các người không tin ấy chứ, nơi này bị ma ám đấy."

“Sao lại nói vậy?” Lăng Vân cau mày hỏi.

"Quảng trường Lam Sơn này chỉ mới mở cửa chưa đầy hai tháng, đã có bảy người chết. Tất cả đều nhảy lầu chết. Ngươi nói xem có tà môn hay không? Chủ cửa hàng quần áo bên cạnh ta là một cô bé xinh xắn, cô ấy đột nhiên nhảy lầu vào hơn mười ngày trước. Một cô bé sáng sủa như vậy không hiểu sao lại chết. Trước đây bọn ta còn thường xuyên trò chuyện rất nhiều, tán gẫu và cười đùa, trông không có vấn đề gì cả. Ngươi nói xem một con người vui vẻ sao lại chết thế chứ?” Người bán hàng thở dài.

"Sau đó ngươi có gặp phải điều gì bất thường không? Nếu ngươi nói nơi này có ma ám, ngươi có nhìn thấy ma không?" Cát Vũ hỏi lại.

"Cái này..." Ngay khi Cát Vũ hỏi đến chuyện này, trong mắt người bán hàng hiện lên một chút hoảng sợ, hiển nhiên là đang nghĩ đến điều gì đó rất kinh người.

Hắn ta hít vào một hơi rồi nói: "Mới vài ngày trước, ta đã gặp phải một chuyện kỳ ​​lạ khi đang ở trong thang máy. Ngày hôm đó ta tan làm muộn. Khoảng mười giờ tối, ta đi thang máy xuống lầu một mình. Khi bước đến cửa thang máy, ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo trắng, đầu tóc bù xù và trong lòng còn ôm một đứa trẻ, cùng đi thang máy với ta. Lúc đó ta nghĩ đó là một khách hàng, cãi nhau với chồng hay gì đó. Khi ta hỏi cô ấy đi tầng nào, cô ấy không nói gì, chỉ ôm đứa trẻ đứng sau lưng ta."

"Cảm giác đó rất khó chịu. Sau lưng ta lạnh ngắt. Ta cũng hơi sợ. Dù sao thì cũng muộn rồi, lại nghĩ đến chuyện gần đây có người nhảy lầu liên tục."

"Cuối cùng thang máy cũng đến tầng một, ta chạy nhanh ra ngoài, nhưng khi nhìn lại thì phát hiện trong thang máy không có ai cả, người phụ nữ đầu bù tóc rối ôm đứa trẻ cũng đột nhiên biến mất. Các ngươi nói có tà môn hay không?"

“Chắc không phải là ngươi bị hoa mắt rồi chứ?” Lăng Vân hỏi.

"Ta thề với trời, ta không có vấn đề về mắt và cũng không có vấn đề gì về não. Ta nhớ rất rõ, người phụ nữ đó đã bước vào thang máy cùng ta. Khi ta xuống tầng một thì người đã biến mất. Ngươi nói xem có phải ta gặp ma rồi hay không?" Người bán hàng kia nói với vẻ mặt kinh hoảng.

“Ngoài ra, ngươi có gặp phải những chuyện tà môn khác không?” Cát Vũ tiếp tục hỏi.

"Có, sao không có chứ... Mới đêm trước, ta cũng gặp phải chuyện tà môn, chín giờ tối hôm đó ngồi một mình trong cửa hàng, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Mối làm ăn này thất bát rồi, vợ con đều phải nuôi, cha già bệnh tật, nghĩ lại cũng không muốn sống nữa. Cũng không biết như thế nào mà đột nhiên lại không muốn sống nữa. Bất tri bất giác, một mình ta bước đến bên cạnh lan can, một chân giẫm lên lan can, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên làm ta giật mình thức tỉnh, nếu không thì ta đã nhảy xuống rồi, các người nói chuyện này có tà môn không?” Hắn ta chán nản nói.