Tại thời điểm này, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh của Cát Vũ ở trên Hà Vi Đạo, trên cả Hàn đại sư của Cảng Đảo mà ông ta mời về. Sẽ thật đáng tiếc nếu lỡ mất một cao nhân như vậy. Vì thế ông ta đã vội vàng tiến tới và chặn đường Cát Vũ.
“Ông Lăng còn có gì căn dặn nữa thế?” Cát Vũ nhìn về phía Lăng Tuấn Hào và hỏi.
"Vừa rồi... vừa rồi ta đã vô lễ với Cát đại sư. Xin Cát đại sư bao dung. Là ta mắt chó nhìn người thấp, đã mạo phạm đến Cát đại sư. Cát đại sư ngàn vạn lần đừng để trong lòng nhé." Lăng Tuấn Hào khách khí nói.
"Ông Lăng nghiêm trọng quá rồi. Lần này là ông cụ Trần nhất quyết muốn ta đến xem một chút, bướng bỉnh không chịu nổi, nên ta mới đến đây. Nhưng thấy Hàn đại sư này rất có thủ đoạn, chuyện của quảng trường Lam Sơn kia ngài cứ việc giao cho hắn xử lý là được rồi. Ta không ở đây nữa.” Cát Vũ nói một cách thờ ơ.
"Cát đại sư, ngài đang nói gì vậy? Ngài còn là sư phụ của Lăng Vân con trai ta nữa. Bên chỗ ta có khó khăn, ngài nên hỗ trợ nhiều hơn mới phải. Nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà." Lăng Tuấn Hào mặt dày nói.
Cát Vũ không nói nên lời đối với hai cha con này, hắn chưa bao giờ hứa sẽ làm sư phụ của Lăng Vân. Con trai đã thế thì thôi đi, ngay cả người làm cha là ông ta cũng mặt dày làm thân với mình.
Điều này khiến Cát Vũ rất phiền muộn, lập tức lắc đầu, quay người bỏ đi không nói một lời.
“Lăng Vân, con còn ngớ ra đó làm gì, sao không giữ sư phụ con lại!” Lăng Tuấn Hào thấy mình không giữ được Cát Vũ, nên đành phải nhìn về phía Lăng Vân.
Lăng Vân cũng rất thông minh, vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay của Cát Vũ với vẻ mặt cố chấp mà van xin: "Sư phụ, nhà ta thật sự gặp phải chuyện lớn, ngài không thể thấy chết mà không cứu được, nếu ngài không quan tâm đến dự án này, bọn ta sẽ tổn thất hơn tỷ tệ đó."
"Có thể đừng gọi ta là sư phụ được không? Coi như ta sợ ngươi rồi được chưa? Ngươi cảm thấy ta thích hợp làm sư phụ của ngươi ở chỗ nào, ta sửa chỗ đó, thế nào?" Cát Vũ thực sự khó chịu với cặp cha con này.
“Ta chỉ thích ngài không cho ta làm đồ đệ của ngài. Sư phụ, ngài phải sửa đi.” Lăng Vân tiếp tục trơ tráo nói.
Cát Vũ tức giận đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu, xưa nay chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Ngay khi Cát Vũ đang bất đắc dĩ, ông cụ Trần Nhạc Thanh vội vàng chạy tới, cười ha ha nói: "Cát đại sư, lúc trước ngài cũng đã nói trừ ma vệ đạo là việc thuộc bổn phận của người tu hành. Nếu nhà họ Lăng đang gặp khó khăn, ngài không thể thấy chết mà không cứu được, chi bằng cứ qua đó xem thử một chút nhé? Nếu Hàn đại sư và ông cụ Hà cũng không giải quyết được, thế thì ngài phải ra tay thôi."
Nếu Trần Nhạc Thanh đã lên tiếng rồi, Cát Vũ không tiện quá cố chấp, trông có vẻ làm bộ làm tịch quá.
“Được rồi, vậy đi xem một chút.” Cát Vũ cuối cùng cũng đồng ý.
Cha con nhà họ Lăng vui mừng khôn xiết, vội vàng mời Cát Vũ và những người khác ngồi xuống, thái độ của Lăng Tuấn Hào đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, lập tức bảo những người hầu trong nhà phục vụ trà, hơn nữa còn là loại trà ngon nhất.
Trước đó, Hàn đại sư đến từ Cảng Đảo luôn ngồi trên ghế chính, trông rất cao cao tại thượng, bây giờ khi biết thân phận của Cát Vũ, gã nhanh chóng nhường ghế và mời Cát Vũ ngồi vào chỗ của mình.
Hàn đại sư bèn đứng ở bên cạnh Cát Vũ, trông ngoan ngoãn nghe lời, thành thật đến mức không thể thành thật hơn. Cát Vũ bảo gã ngồi, gã mới dám ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xuống một lần nữa, ông cụ Trần Nhạc Thanh bèn hỏi về những gì đã xảy ra ở quảng trường Lam Sơn, bảo Lăng Tuấn Hào giải thích chi tiết, như thế mới tiện cho Cát Vũ tìm ra cách giải quyết.
Không đợi Lăng Tuấn Hào lên tiếng, Cát Vũ đột nhiên nói: "Ta đói rồi. Ở nhà cụ Trần còn chưa kịp ăn đã bị Lăng Vân kéo qua. Ta có thể ăn no bụng trước được không?"
Ặc, khi mọi người đang định nói đến chuyện chính, bọn họ không ngờ Cát Vũ lại nói mình đang đói.
Chứ còn gì nữa, ở nhà Trần Nhạc Thanh vừa dọn món xong, Cát Vũ còn chưa kịp động đũa, tự dung lại bỏ lỡ bữa ăn ngon, lúc này trong lòng hắn vẫn hơi luyến tiếc, cũng rất đói bụng.
Lúc này, Lăng Tuấn Hào vội vàng dặn dò đầu bếp nấu ăn thật nhanh, yêu cầu những nguyên liệu tốt nhất, chiêu đãi Cát đại sư.
Mọi người vội vã di chuyển đến nhà ăn, Hà Vi Đạo và Hàn đại sư của Cảng Đảo đích thân tháp tùng. Lần này Hàn đại sư không còn kiêu ngạo trước mặt Cát Vũ nữa, mà lại giống như các học sinh tiểu học, tự tay rót rượu cho Cát Vũ để bồi tội.
Cát Vũ ngay từ đầu đã không có bất kỳ dáng vẻ ngông nghênh nào, vừa rồi ra tay chỉ đơn giản là muốn dạy cho tên này một bài học mà thôi, giờ thì chuyện đã được giải quyết rồi, Cát Vũ không còn quan tâm gì nữa, nói nói cười cười, chuyện trò vui vẻ, trông khá là hoà thuận.
Tại bàn ăn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Lăng Tuấn Hào thở dài một tiếng, sau đó nói: "Dự án quảng trường Lam Sơn ta đầu tư vào mới chỉ là chuyện năm ngoái. Ta đã đấu thầu với một số công ty lớn, và cuối cùng đã giành được đất và đầu tư hơn một tỷ nhân dân tệ vào đó, xây dựng nên quảng trường Lam Sơn."
"Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ trong giai đoạn đầu, không có gì xảy ra trong quá trình xây dựng. Vấn đề xuất hiện sau khi cho thuê và các cửa hàng của quảng trường Lam Sơn."
"Quảng trường Lam Sơn này nằm trong khu vực phồn hoa, giao thông thuận tiện, ngay khi mở bán đã thu hút rất đông nhà đầu tư mua hoặc thuê. Quảng trường Lam Sơn tấc đất tấc vàng. Sau khi nhiều doanh nghiệp tiếp quản đã nhanh chóng trang hoàng, đầu tư và đưa vào kinh doanh. Cách đây một khoảng thời gian thì cũng khá bình thường, chỉ là khi Tết đang cận kề thì xảy ra chuyện, hai, ba người nhảy lầu tự tử liên tiếp từ quảng trường Lam Sơn. Ngay từ đầu, ta cũng không cảm thấy có điều gì cả, nghĩ chắc đều là ngoài ý muốn. Phải qua năm mới này, lại có hai, ba người nhảy lầu tự tử chết, không biết tin đồn vô căn cứ từ đâu mà cho rằng quảng trường Lam Sơn của ta xui xẻo, phá phong thủy địa phương, lại còn có nhiều chuyện ma quái. Rất nhiều thương hộ đều nói sau buổi tối, có thể nhìn thấy bóng ma phiêu đãng trong khu mua sắm. Lần này nháo nhào khiến lòng dân hốt hoảng, rất nhiều doanh nghiệp và người thuê nhà ngày ngày đều ầm ĩ đòi trả nhà và hủy hợp đồng thuê. Giờ đây việc kinh doanh của quảng trường Lam Sơn càng ngày càng vắng vẻ... Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì quảng trường Lam Sơn cũng phải đóng cửa. Vẫn xin Cát đại sư cùng hai vị cao nhân hỗ trợ, nghĩ ra cách, ta thực sự cùng đường rồi."
Lăng Tuấn Hào nói một loạt nhiều như thế, sau đó lại kết thúc bằng tiếng thở dài.
Cát Vũ vừa nhấm nháp chiếc đùi gà vừa hỏi: "Người chết là thương hộ hay khách hàng đến mua sắm thế?"
“Có vẻ như… có vẻ như bọn họ đều là thương hộ và người thuê nhà… Ta chưa nghe nói có khách hàng nào chết cả.” Lăng Tuấn Hào nói một cách không chắc chắn.
“Vậy người chết là đàn ông hay đàn bà, đều nằm trong khoảng bao nhiêu tuổi?” Hàn Dần đại sư cũng xen vào.
“Có cả nam và nữ, từ hai lăm đến bốn mươi lăm tuổi, tất cả đều là thương gia ở quảng trường Lam Sơn…” Lăng Tuấn Hào nói.