Còn Cát Vũ thì cầm trong tay kiếm chủ của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, hễ kiếm chủ trong tay hắn khẽ nhúc nhích, bảy thanh kiếm nhỏ sẽ đồng loạt đâm về phía Hàn đại sư, chỉ cần một chút thôi cũng có thể khiến Hàn đại sư kia biến thành một con nhím với những lỗ máu khắp cơ thể.
So với khí thế của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, thanh kiếm nhỏ bé ngưng tụ bằng hoa mận trên quạt của Hàn đại sư đúng là đồ chơi mà thôi. Ai mạnh ai yếu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra sự khác biệt.
Khi Hàn đại sư nhìn thấy bảy thanh kiếm nhỏ lơ lửng trên đầu Cát Vũ, và cả kiếm chủ tỏa ra ánh sáng vàng trên tay hắn, gã lập tức sợ hãi kinh hồn bạt vía, bắp chân cũng như nhũn ra, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai... Vì sao kiếm trong tay ngươi lợi hại như vậy..."
"Hàn đại sư, đừng nói nhảm nữa, ngươi còn có thể so tài được nữa không? Chúng ta cùng lúc xuất chiêu nhỉ?" Cát Vũ nheo mắt nhìn về phía Hàn đại sư.
Hàn đại sư làm sao còn dám tỷ thí với Cát Vũ nữa, bảy thanh kiếm của Cát Vũ đâm tới thì gã nhất định chỉ có một con đường chết, vì vậy gã vội vàng chịu thua: "Không so nữa, không so nữa... Vị cao nhân này thu pháp khí đi, ta thua..."
Nói rồi, Hàn đại sư nhanh chóng cất chiếc quạt của mình đi, thanh kiếm nhỏ được làm bằng hoa mận một lần nữa vòng lại vào trong chiếc quạt.
Gã nhìn chằm chằm Cát Vũ, trong lòng chấn động không thể giải thích được. Lần đầu tiên nhìn thấy Cát Vũ, gã đã không để Cát Vũ vào mắt, cho rằng tu vi ở trên Cát Vũ, cho nên mới nhục nhã hắn hết lần này đến lần khác, mọi người mới có thể đánh giá cao về gã.
Không ngờ người người lợi hại nhất lại là thanh niên trạc tuổi hai mươi này.
“Vị tiểu hữu này, ngài… ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?” Hàn đại sư thay đổi tính cách kiêu ngạo trước đây, cung kính hỏi.
Không đợi Cát Vũ lên tiếng, Hà Vi Đạo bình ổn lại khí huyết đang dâng trào, đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Hàn đại sư, chỉ vào gã nói: "Đúng là mắt chó mù! Đây là Long Viêm chân nhân, đệ tử nội môn của Mao Sơn, tòng sư Trần Duyên sư tổ, cũng là tiểu sư thúc của bần đạo, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay ngài ấy chính là bảo vật trấn sơn chi bảo của Mao Sơn, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"
“Hả!?” Hàn đại sư quá sợ hãi, quay đầu lại nhìn Cát Vũ, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay hắn tràn đầy khí thế cường đại, tuyệt đối không thể sai được, lập tức gã quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng với Cát Vũ, nói bằng giọng điệu kính sợ: "Đệ tử to gan, đã mạo phạm sư gia oai vũ, tội đáng chết vạn lần, xin sư gia bao dung..."
Dù là môn phái nào thì cũng đều có bối phận, dù là Long Hổ Sơn hay Mao Sơn, tuy bối phận khác nhau nhưng nhìn chung đều tương đương với nhau, đều là thành viên của Đạo Môn, đều thờ Tam Thanh tổ sư, tổ sư gia đều như nhau. Tuy môn phái khác nhau, nhưng đạo tu hành thì giống nhau. Nếu nói về cùng một thế hệ thì nên xưng hô sư huynh sư đệ, còn nếu bối phận của đối phương cao hơn một bậc thì xưng hô là sư thúc hoặc sư bá. Cát Vũ tuy còn trẻ nhưng bối phận lại quá lớn, Hàn đại sư là đệ tử ngoại môn của Long Hổ Sơn, đạo hào Ngôn Minh, tính theo bối phận thì gã nhỏ hơn Cát Vũ hai thế hệ, nhất định phải gọi là sư gia.
Nhìn thấy Hàn đại sư chịu thua, Cát Vũ không nói thêm nữa, phất tay, bảy thanh kiếm nhỏ vây quanh đầu đều thu nhỏ lại, đặt trên eo của hắn.
Khi cảnh tượng như vậy xảy ra, tất cả mọi người trong phòng đều chết lặng.
Hàn đại sư này là một thầy phong thủy nổi tiếng ở Cảng Đảo, là thượng khách trong nhiều gia đình giàu có trên Cảng Đảo, lúc này lại đang quỳ gối trước mặt Cát Vũ, ăn nói khép nép như một con chó, còn gọi hắn là sư gia, sự thay đổi của vở kịch này khiến cho mọi người không thể chấp nhận được trong một thời gian ngắn.
Đặc biệt là Lăng Tuấn Hào, sắc mặt của ông ta thay đổi mấy lần, không ngờ Cát Vũ lại có lai lịch lớn như vậy, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Chẳng trách gia đình của Trần Nhạc Thanh tất cung tất kính với người thanh niên này. Vì Cát Vũ, Trần Nhạc Thanh còn có thể đánh gãy chân cháu trai của mình, điều này cũng có lý.
Bây giờ Lăng Tuấn Hào thầm lo sợ, lúc đầu Cát Vũ đã đắc tội ông ta ở buổi đấu giá đồ cổ, gần đây ông ta đang suy nghĩ tìm cách xử lí Cát Vũ, lấy lại thể diện, bây giờ có vẻ như may mắn là ông ta đã không làm điều đó. Nếu chọc giận tôn đại thần này, mình khẳng định sẽ không chịu nổi.
Về phần con trai của ông ta là Lăng Vân, người đã từng đối phó với Cát Vũ, tính tình của hắn ta sau khi trở về đã thay đổi rất nhiều, trong miệng hết lời ca ngợi Cát Vũ, muốn tôn hắn làm thầy, Lăng Tuấn Hào còn nghĩ rằng con trai mình bị ngốc rồi.
Bây giờ có vẻ như nếu con trai ông ta bái Cát Vũ làm thầy, đó mới đúng là chuyện tốt đẹp.
Người của nhà họ Trần không lấy làm lạ với thủ đoạn của Cát Vũ, nhưng khi quả cầu lửa cực lớn phát nổ vừa rồi, bọn họ cũng khá sợ hãi.
“Ngươi đứng lên đi.” Sau khi thu Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, Cát Vũ nhìn về phía Hàn đại sư rồi nói.
“Đệ tử không dám, tội đáng chết vạn lần, không nên vô lễ trước mặt sư gia…” Hàn đại sư vùi đầu vào giữa hai tay, toàn thân bắt đầu run lên.
"Đứng dậy đi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một sự thật, người giỏi thì có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn, đừng tưởng rằng ngươi học được một chút thủ đoạn, có thể lăn lộn một cách rất kiêu ngạo trên nơi chật hẹp nhỏ bé như Cảng Đảo kia, thì có thể không coi ai ra gì trên Hoa Hạ. Người có thủ đoạn cao minh hơn ngươi rất nhiều, và người cao minh hơn ta cũng giống như cá diếc qua sông. Con người phải biết khiêm tốn, thế thì mới có thể đi xa hơn.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Sư gia dạy dỗ chí phải, đệ tử đã sáng mắt, sẽ không bao giờ dám nữa…” Hàn đại sư tất cung tất kính nói.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Cát Vũ lại nói.
Hàn đại sư quỳ trên mặt đất vẫn không dám đứng dậy, quả thực sợ hãi trước thủ đoạn của Cát Vũ.
“Sư thúc cho ngươi đứng dậy thì cứ đứng dậy đi, quỳ trên đất lại khiến cho người ta chê cười.” Hà Vi Đạo ở một bên khịt mũi nói.
Lúc này Hàn đại sư kia mới chậm rãi đứng dậy, cúi đầu đứng sang một bên, không dám nhìn Cát Vũ nữa, huống chi là ngồi xuống.
Cát Vũ hít vào một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Nhạc Thanh bên cạnh, nói: "Ta thấy chuyện gì đó của quảng trường Lam Sơn có thể để sư điệt ta Hà Vi Đạo và vị Hàn đại sư Cảng Đảo này ra mặt giải quyết, chúng ta trở về đi."
Nói xong, Cát Vũ đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi đây.
"Cát đại sư... Chờ đã... đừng đi..." Lăng Tuấn Hào vội vàng đuổi theo.