Hà Vi Đạo hiển nhiên là có chút không quen khi nhìn thầy phong thủy Cảng Đảo này khoác lác, cũng không biết có bản lĩnh thật sự gì không, nhưng lại cứ nói mấy câu văn vẻ vòng vo, nghe mà phiền lòng.
Lúc này, thầy phong thủy Cảng Đảo mới cười nói: "Nghe nói gia đình cụ là thế gia âm dương truyền thừa hơn một trăm năm, chẳng lẽ không có kiến giải gì đối với thuật phong thuỷ huyền học sao? Cụ và ta bèo nước gặp nhau, ngồi mà luận đạo cũng là một chuyện tốt đẹp của đời người."
Hà Vi Đạo kiên nhẫn nói: "Phương pháp phong thủy được chia thành phong thuỷ dương trạch và phong thủy âm trạch. Quách Phác tổ sư của thời nhà Tấn có câu: "Táng giả, thừa sinh khí dã, khí thừa phong tắc tán, giới thủy tắc chỉ, cố nhi tụ chi sử bất tán, hành chi sử hữu giả, cố vị chi phong thủy…"
Thầy phong thủy Cảng Đảo cười ha ha, tiếng cười này có chút châm chọc. Gã ngắt lời trước khi Hà Vi Đạo nói hết lời, sau đó nói: "Không phải vậy, Hàn mỗ cảm thấy kiến giải của cụ Hà đối với thuật phong thuỷ tương đối phiến diện và quá chung chung..."
Nghe đến đây, Cát Vũ không thể nhịn được nữa. Khẩu khí của anh chàng này đúng là lớn thật, rõ ràng là đang hạ bệ người khác để tự đề cao bản thân.
Chỉ cần là người tu hành của các môn phái lớn đều tu đức trước tu hành, đức không vững thì cảnh giới tu hành cũng sẽ không quá cao.
Thầy phong thủy Cảng Đảo này lời ăn tiếng nói đều mang theo vẻ ưu việt bẩm sinh, thậm chí còn coi thường người khác. Mặc dù Hà Vi Đạo là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, nhưng cũng là người của Mao Sơn, làm sao có thể chịu để người ta sỉ nhục như vậy chứ?
Lập tức, Cát Vũ chắp tay sau lưng bước vào đại sảnh nhà họ Lăng, Lăng Vân nhìn thấy bước chân của Cát Vũ thì bước vào trước, nói thẳng: “Cha, cha xem ai tới rồi này. Con đã mời mấy người cụ Trần tới... cũng đã mời Cát đại sư."
Lăng Tuấn Hào ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Nhạc Thanh dẫn theo ba người con trai của mình và Trần Trạch San cùng vào đại sảnh, bên cạnh còn có một vị khách không mời là Cát Vũ.
Khi nhìn thấy Cát Vũ, Lăng Tuấn Hào nhướng mày và có vẻ không vui, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng đứng dậy, đi về phía ông cụ Trần Nhạc Thanh, chào hỏi một cách lịch sự.
"Nghe nói sếp Lăng mời một thầy phong thủy từ Cảng Đảo nên lão già này cố ý lại đây xem một chút, hơi đường đột, thực sự quấy rầy rồi." Ông cụ Trần lịch sự nói.
"Không sao, không sao... Mọi người tới đây rất đúng lúc. Vừa rồi nghe Hàn đại sư giảng giải về phong thuỷ được lợi không ít. Mọi người đến thì đúng lúc nghe một chút luôn."
Nói xong, Lăng Tuấn Hào gật đầu với người của nhà họ Trần, ngay cả tiểu bối Trần Trạch San cũng chào hỏi, nhưng khi đến lượt Cát Vũ, Lăng Tuấn Hào lại không có sắc mặt hòa nhã mà có chút không vui hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Ngay khi Cát Vũ chuẩn bị nói, Lăng Vân đã lên tiếng: "Cha, Cát đại sư là do con mời tới. Không phải quảng trường Lam Sơn của nhà chúng ta đã xảy ra chuyện sao? Cát đại sư rất lợi hại, cũng từng giúp đỡ nhà họ Trần rất nhiều. Không dễ dàng gì con mới mời được ngài ấy đến..."
Lăng Tuấn Hào liếc nhìn Lăng Vân rồi khịt mũi, không nói thêm gì nữa mà mời người của nhà họ Trần ngồi xuống.
Ông ta rõ ràng là đang canh cánh trong lòng về việc Cát Vũ làm nhục nhà họ Lăng trước mặt mọi người ngày hôm đó, mà Cát Vũ đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy. Nếu không phải người của nhà họ Trần cật lực thuyết phục, hắn cũng không muốn đến đây ngồi ghế lạnh của nhà họ Lăng.
Khi Hà Vi Đạo nhìn thấy Cát Vũ đến, lão ta nhất thời kích động không chịu được, ngay lập tức muốn đứng dậy và đi tới chắp tay chào Cát Vũ.
Cát Vũ vội nháy mắt ra hiệu cho Hà Vi Đạo giữ im lặng, cứ ngồi yên đó.
Hà Vi Đạo không biết hắn có ý gì, vì vậy đành phải ngồi xuống lại.
Ngay sau khi mọi người an tọa, Lăng Tuấn Hào đã giới thiệu với mọi người cho nhau biết. Đầu tiên là giới thiệu thầy phong thủy từ Cảng Đảo cho nhà họ Trần, nói gã tên là Hàn Dần, rất nổi tiếng trên Cảng Đảo, đã từng xem phong thủy cho nhà ai, v.v., thậm chí là thượng khách của người giàu nhất Cảng Đảo, dù sao cũng toàn là lời khen hay.
Sau đó, Lăng Tuấn Hào lại giới thiệu cho Hàn đại sư về người của nhà họ Trần, cái này thì không cần phải giới thiệu nhiều, nhà họ Trần cũng là một trong những doanh nhân giàu có nhất toàn tỉnh Nam Giang.
Hai bên trò chuyện với nhau một lúc, Lăng Tuấn Hào cố tình gạt Cát Vũ ra.
Hà Vi Đạo ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, tức đến nỗi râu cũng dựng đứng lên. Thế này là quá bắt nạt người khác rồi, còn dám bỏ tiểu sư thúc của mình sang một bên, khẳng định là cố ý.
Nhưng thầy phong thủy tên là Hàn Dần lại chú ý tới Cát Vũ, ngay khi ngồi vào chỗ, gã đã nhìn về phía Cát Vũ rồi nói: “Vừa rồi ta nghe cậu chủ Lăng nói vị tiểu huynh đệ này cũng tinh thông đạo phong thuỷ. Không biết đến từ ngọn tiên sơn nào, bái môn hạ của vị tiên sư nào?"
Cát Vũ khẽ mỉm cười, biết người này lại sắp bắt đầu khoác lác, nên nói: "Tại hạ Cát Vũ, đến từ một môn phái nhỏ bé, sư phụ cũng không có danh tiếng gì, không nên nói ra thì hơn. Không biết Hàn đại sư theo sư nào, đến từ ngọn tiên sơn nào?"
Hàn đại sư kia cười mãn nguyện và nói: "Nhà của ta trên Cảng Đảo cũng được coi là một thế gia phong thủy. Tổ tiên của ta từng là đệ tử nội môn của Long Hổ Sơn, còn tại hạ có đạo hào là Ngôn Minh, kế thừa di chí tổ tiên, không ngừng phát huy thuật phong thuỷ."
Cát Vũ khẽ cười, nghĩ đến lai lịch tên này cũng không tốt lắm. Tổ tiên của gã là đệ tử nội môn của Long Hổ Sơn, có nghĩa bây giờ gã chỉ là một đệ tử ngoại môn của Long Hổ Sơn. Còn mình thuộc Mao Sơn, sư phụ lại là Trần Duyên Chân Nhân, đạo hào cũng là bối phận chữ "Long". Đối phương chỉ là bối phận chữ "Ngôn", dựa theo quy củ giang hồ, người này hẳn là phải gọi mình một tiếng sư gia mới phải.
"Lợi hại lợi hại. Hóa ra là truyền nhân của Long Hổ Sơn. Tại hạ rất bội phục." Cát Vũ cười nói.
Cát Vũ vừa buông lời khen như thế, Hàn đại sư kia càng đắc ý hơn, dương dương tự đắc nói: "Nếu mọi người đều là do ông Lăng mời đến xử lý chuyện của quảng trường Lam Sơn này, vậy chúng ta cũng phải bỏ ra một ít thủ đoạn khiến người ta tin phục. Không bằng mấy người chúng ta tỷ thí một trận được không?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Trần lão nhị lập tức vỗ tay nói: "Hay lắm. Ta thích xem nhất là những cao nhân tỷ thí..."
Lão nhị hơi không có đầu óc, nói được nửa đường đã bị ông cụ Trần Nhạc Thanh trừng mắt liếc một cái, câu nói kế tiếp không thốt ra nổi nữa.
Trong lòng Cát Vũ không nói nên lời, tu vi đạo pháp đầy mình là để hàng yêu trừ ma, không phải kỹ năng dưới gầm cầu mà tùy ý lấy ra để khoe khoang với người ta. Hàn đại sư này hiển nhiên là quá tự phụ rồi.
Không đợi Cát Vũ lên tiếng, Hà Vi Đạo đã đứng lên, có lẽ nhìn người này chướng mắt nãy giờ rồi nên nói: “Được, nếu Hàn đại sư muốn tỷ thí, vậy chúng ta hãy tỷ thí một trận, ngươi cứ nói tỷ thí cái gì đi."
Hàn Dần khẽ mỉm cười, không nói chuyện, thấy bên cạnh có một lọ hoa, những bông hoa trong lọ vừa chớm nở. Hàn đại sư đột nhiên vươn tay ra, một đám mây thuần khí từ trong lòng bàn tay bay về phía đóa hoa đó, những bông hoa vừa chớm nở bỗng chốc đã nở rộ.