Lăng Vân - thiếu gia nhà giàu vênh váo hung hăng và không ai bì nổi lúc trước, vừa gặp mặt đã không chào hỏi Trần Nhạc Thanh và những người khác, mà thay vào đó là chào hỏi Cát Vũ một cách lịch sự, còn tôn xưng sư phụ. Điều này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên và cảm thấy khó tin.
Trước đó, trong buổi đấu giá đồ cổ, Cát Vũ đã đắc tội cha con nhà họ Lăng rất nghiêm trọng. Khi Lăng Vân bỏ đi, hắn ta đã đập vỡ viên đá trị giá chín ngàn vạn tệ trước mặt Cát Vũ, thậm chí còn khua tay múa chân làm một động tác cắt cổ với Cát Vũ. Mục đích rõ ràng, hắn ta muốn mạng của Cát Vũ.
Lý do Trần Nhạc Thanh bày ra bữa cơm này là để nhà họ Lăng và Cát Vũ hóa giải xích mích, bây giờ thấy Lăng Vân lịch sự với Cát Vũ như vậy ngay khi gặp mặt, lão ta có chút choáng váng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thù hận giữa Cát Vũ và nhà họ Lăng ngày đó tương đương với mối hận không đội trời chung, trước mặt nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy, nhà họ Lăng lại bị chấn chỉnh một cách thê thảm đến thế, Lăng Tuấn Hào phẩy tay áo bỏ đi ngay tại chỗ, rõ ràng là đã thực sự tức giận.
Mọi người sửng sốt trong giây lát, Lăng Vân đã đi tới trước mặt Cát Vũ và cung kính nói: "Sư phụ, mấy ngày nay ngài đi đâu vậy, ta cứ đến đại học Giang Thành tìm ngài, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của ngài. Nghe các bảo vệ còn lại nói ngài đã đi xa rồi..."
Cát Vũ nhướng mày và nói với vẻ không hài lòng: "Ai là sư phụ của ngươi? Ta nhận là sư phụ của ngươi khi nào? Đừng có mở miệng ra là một tiếng sư phụ hai tiếng sư phụ, từ đó tới giờ ta không hề nhận đồ đệ."
Đối mặt với sự dây dưa của Lăng Vân, Cát Vũ trực tiếp đẩy lui. Lăng Vân không tức giận, mặt dày nói: "Dù sao ta cũng nhận ngài làm sư phụ rồi, ngài không nhận ta cũng không có nghĩa là tương lai ngài sẽ không nhận. Mỗi ngày ta sẽ đi theo ngài, cho tới khi ngài nhận ta làm đồ đệ mới thôi."
"Ta nói này, ngươi mặt dày thật đấy. Cho dù mỗi ngày ngươi luôn theo ta, ta cũng không nhận ngươi làm đồ đệ. Nói không nhận là sẽ không nhận. Không có cửa đâu." Cát Vũ nghiêm nghị tuyên bố một lần nữa.
Gia đình của Trần Nhạc Thanh nhìn nhau và có chút bối rối trước tình cảnh này.
Đương nhiên, bọn họ không biết rằng cách đây không lâu, Lăng Vân đã tìm được người đối phó với Cát Vũ, đó là bộ đội đặc chủng đến từ khắp nơi trên thế giới, cường giả hàng đầu thế giới, nhưng tất cả đều bị Cát Vũ đánh bại.
Hơn nữa, Lăng Vân tận mắt chứng kiến viên đạn bắn trúng Cát Vũ mà không thể mảy may làm hắn bị thương. Loại thủ đoạn vô cùng kì diệu này quả là mới chứng kiến lần đầu. Từ khoảnh khắc đó, Lăng Vân đã nhìn Cát Vũ với cặp mắt khác xưa, bội phục sát đất.
Lăng Vân tôn thờ kẻ mạnh. Không nói đến gì khác, Cát Vũ là một cường giả lợi hại nhất mà hắn ta từng gặp trong hai mươi năm qua, không có ai khác.
Vì vậy, Lăng Vân mới có thể cố gắng hết sức nghĩ cách để đến gần Cát Vũ, hy vọng Cát Vũ có thể truyền thụ cho hắn ta một chút bản lĩnh, biến bản thân trở thành một cường giả như hắn.
Nhìn thấy Lăng Vân mặt dày mày dạn quấn quít lấy Cát Vũ như vậy, Trần Nhạc Thanh và những người khác đều có chút xấu hổ, sau đó, Trần Nhạc Thanh nói: "Tiểu Vân, có chuyện gì thì ngồi xuống nói, tại sao cha ngươi không tới?"
Lăng Vân khẽ cười, kéo ghế dựa, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cát Vũ. Cát Vũ rất ghét bỏ xoay người muốn trốn tên nhóc này. Tên này quả thực giống như một miếng thuốc cao dán, ném mãi không xong.
Sau khi Lăng Vân ngồi xuống, hắn ta nhìn về phía Trần Nhạc Thanh và nói: "Cha ta có chuyện nên không thể đến được. Gần đây, có chuyện xảy ra trong công việc làm cho cha ta hơi đau đầu."
Lúc này, Trần lão đại đột nhiên nói: "Có phải là về chuyện quảng trường Lam Sơn không? Ta nghe nói quảng trường Lam Sơn mà gia đình các ngươi xây dựng gần đây luôn gặp sự cố. Mới có mấy ngày thôi đã xảy ra mấy vấn đề rồi. Bây giờ vẫn chưa được giải quyết hả?"
"Chuyện này ta cũng biết. Tất cả đều là trên tin tức. Ta nghe nói mấy ngày nay có vài người nhảy lầu ở quảng trường Lam Sơn, chết không minh bạch. Đây rốt cuộc là bị sao thế?" Lão Nhị cũng rất nhiều chuyện mà hỏi.
Lăng Vân sa sầm nét mặt, vô cùng bất đắc dĩ mà nói: "Đúng vậy, cha ta rất đau đầu vì chuyện này. Quảng trường Lam Sơn kia có vị trí rất thuận lợi, gần đó đều là khu dân cư, lại gần trục đường giao thông chính. Nhưng từ khi khai trương tới nay, công việc làm ăn ngày càng ế ẩm, người chết nối tiếp nhau. Từ năm mới đến nay đã có ba người nhảy lầu rồi. Cha ta cảm thấy có thể là do phong thủy không tốt, nên mới mời một đại sư phong thuỷ vô cùng nổi danh từ Cảng Đảo đến xem giúp."
"Tại sao lại phải mời người từ Cảng Đảo đến làm loại chuyện này? Nhà họ Lôi của thành phố Giang Thành và nhà họ Hà ở thành phố Đông Thành đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Cứ tìm bọn họ xem một chút không phải được rồi sao?" Trần Lão Đại nói.
"Cha ta cảm thấy không an tâm, vì vậy ông ấy muốn làm một lần cho thỏa đáng luôn, thế nên ông ấy đã trả rất nhiều tiền để thuê một thầy phong thủy từ Cảng Đảo, tuy nhiên cũng đã mời người nhà họ Hà ở Đông Thành đến giúp bọn ta. Hiện tại thầy phong thủy ở Cảng Đảo kia cùng người của nhà họ Hà đang ở trong nhà ta, vì vậy cha ta không thể đến đây." Lăng Vân vẫn rất khách khí trước mặt người của nhà họ Trần.
Ông cụ Trần Nhạc Thanh trầm tư một lát, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Cát Vũ, lễ phép nói: "Cát đại sư có thể hàng phục yêu ma, trừ yêu diệt quỷ, chắc là cũng thông thạo chuyện phong thủy này. Lúc trước khi công trường của bọn ta xảy ra chuyện ma quái, cũng là do Cát đại sư đứng ra giúp giải quyết. Không bằng chuyện này Cát đại sư cũng ra mặt tới giúp một chút xem sao?"
Cát Vũ nhướng mày, cười nói: "Nếu người của nhà họ Lăng đã mời một thầy phong thủy từ Cảng Đảo rồi, thì ta không cần phải đến đó để bêu xấu nữa. Bọn họ lại không mời ta, người không được mời thì khẳng định sẽ bị người ta ghét bỏ."
"Sư phụ! Không ngờ ngài lại còn hiểu biết về phong thủy. Vậy thật tốt quá! Nếu vậy thì ngài có thể cùng ta đi xem một chút được không. Cha ta đau đầu vì chuyện này đã lâu rồi. Nhà ta đã đầu tư hàng tỷ tệ vào quảng trường Lam Sơn kia. Nếu lần này không thể bán hay cho thuê được thì mất mát quá lớn. Chỉ cần sư phụ có lòng giúp đỡ, ta nghĩ mọi việc hẳn là sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Lăng Vân nhìn Cát Vũ với vẻ mặt cầu xin.
“Sao ngươi vẫn gọi ta là sư phụ thế. Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, tên nhóc ngươi không thấy phiền à?” Cát Vũ bất đắc dĩ nói.
“Cát đại sư, không có gì trở ngại thì qua đó xem một chút đi. Ta cảm thấy thầy phong thủy đến từ Cảng Đảo kia có lẽ cũng không có tác dụng gì cho lắm. Tốt hơn hết là ngài nên trực tiếp ra mặt.” Trần Nhạc Thanh lại thuyết phục.
Thật ra, Trần Nhạc Thanh còn có kế hoạch khác. Lần trước trong buổi đấu giá đồ cổ, Cát Vũ đã đắc tội cha con Lăng Tuấn Hào rất nặng, nếu Cát Vũ có thể giúp Lăng Tuấn Hào giải quyết vấn đề quảng trường Lam Sơn, ông ta nhất định sẽ nhìn Cát Vũ với cặp mắt khác xưa, bỏ đi mối xích mích trước đó.
"Vũ ca, nếu Vân ca cũng khẩn cầu như thế rồi, vậy thì phiền ngươi qua xem một chút được không. Nhà họ Trần và nhà họ Lăng có rất nhiều mối kinh doanh qua lại với nhau." Trần Trạch San ở một bên phụ họa.