Thời gian uống bữa rượu này không lâu, nhưng vấn đề của Lê Trạch Kiếm đã được giải quyết, cũng được Nhạc Cường thu xếp đưa đến một thành nhỏ của Quảng Đông. Ở đó có một nhà máy của Nhạc Cường, vừa khéo có thể cho phép Lê Trạch Kiếm ẩn náu.
Vì sự an toàn, Nhạc Cường cho một thuộc hạ của mình lấy ra một chiếc hộp và đặt lên bàn rượu. Sau khi Nhạc Cường mở chiếc hộp ra, mọi người xúm lại xem thì phát hiện đó lại là một chiếc mặt nạ da người.
Mặt nạ da người này sống động đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông trên mặt.
Nhạc Cường giải thích với hai người bọn họ rằng, chiếc mặt nạ da người này là tác phẩm của Bì Nhân Trương, là hắn ta đã mua nó với giá cao.
Mặt nạ da người do Bì Nhân Trương làm là độc nhất vô nhị trong giới tu hành, vô cùng quý giá, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Lấy tư cách người của nhà họ Tiết ở Hồng Diệp Cốc mới nhận được một chiếc từ Bì Nhân Trương.
Tất cả là vì thần y nhà họ Tiết của Hồng Diệp Cốc đã cứu sống gia đình Bì Nhân Trương, thế nên mối quan hệ này mới được thiết lập.
Mang mặt nạ da người này lên mặt không khác gì người bình thường, hoàn toàn không phân biệt được, có thể che giấu thân phận rất tốt.
Nhạc Cường nói rằng lúc trước khi Cửu Dương Hoa Lý Bạch lăn lộn trên giang hồ, mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ da người của Bì Nhân Trương, vì sợ người khác nhìn thấu thân phận của mình, điều này có vai trò rất lớn.
Nhạc Cường đưa chiếc mặt nạ da người cho Lê Trạch Kiếm và bảo y tự đeo. Còn nói rằng mặt nạ da người của Bì Nhân Trương rất dễ sử dụng, sau khi đeo một tháng, hãy tháo ra và rửa sạch, sau đó có thể sử dụng lại.
Đến lúc đó, khi Lê Trạch Kiếm đến Quảng Đông, hắn ta sẽ tìm kiếm mối quan hệ để lấy cho y một thẻ căn cước giả, thế là y có thể sống một cuộc sống bình thường.
Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy báu vật này.
Ngay lập tức, dưới sự giải thích của Nhạc Cường, Lê Trạch Kiếm bắt đầu đeo mặt nạ da người vào.
Đầu tiên, bôi một lớp thuốc nước trong suốt lên mặt, sau khi thuốc nước khô lại, Nhạc Cường mới cẩn thận đưa chiếc mặt nạ da người lên mặt Lê Trạch Kiếm.
Khi chiếc mặt nạ được đeo lên, Cát Vũ xem xét kỹ hơn và thấy nó thực sự rất tuyệt vời.
Chiếc mặt nạ đặt trên khuôn mặt của Lê Trạch Kiếm không có một khuyết điểm nào cả. Nếu Cát Vũ không biết rằng Lê Trạch Kiếm đang đeo mặt nạ trước đó, thì dù có đối mặt cũng không nhận ra y.
Khi Lê Trạch Kiếm nhìn vào gương, y cũng giật mình, như thể y đã thay đổi đầu của mình vậy.
Với chiếc mặt nạ này, Lê Trạch Kiếm có thể đi lại bình thường.
Kể từ khi hình dáng của Lê Trạch Kiếm được phơi bày ở đây, mấy người bọn họ không dám ở lại lâu, nói không chừng những tên thuộc hạ trốn thoát do Sơn Thành Song Sát đưa tới đã làm rò rỉ tung tích của Lê Trạch Kiếm.
Hiện Lê Trạch Kiếm đang bị Long Hổ Sơn truy nã, lại còn là phát lệnh truy nã trong giang hồ, bất cứ ai tìm thấy dấu vết của Lê Trạch Kiếm sẽ có một khoản tiền thưởng lớn.
Nhạc Cường ngay lập tức quyết định đưa Lê Trạch Kiếm đến một thành nhỏ ở Quảng Đông.
Lần này Y Nhan không đi cùng. Dù sao cô cũng đang mang thai nên không tiện, chỉ cần đợi Nhạc Cường ở đây vài ngày, giải quyết xong cho Lê Trạch Kiếm thì hắn ta lại trở về.
Y Nhan đang muốn ở nơi này thanh tịnh vài ngày, đúng lúc như nguyện vọng của cô.
Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm vẫn còn chút lo lắng về sự an toàn của Y Nhan. Cô đang mang thai, sợ là người của Sơn Thành Song Sát kia trở về trả thù.
Tuy nhiên, Nhạc Cường lại lắc đầu và nói: "Đừng lo lắng về điều này, Y Nhan là cháu gái của Vân Nghĩa chân nhân, trưởng lão truyền công của Thanh Thành Sơn. Cô ấy được chân truyền của Vân Nghĩa chân nhân. Nếu nói về tu vi, thủ đoạn của Y Nhan còn mạnh hơn cả ta một chút. Đám chó mèo đó đến đây chẳng khác gì đi tìm cái chết. Hơn nữa Nhạc Cường ta cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, ai dám động đến vợ con ta, ta sẽ đào bới mộ phần tổ tiên nhà hắn ra."
Cát Vũ cảm thấy chuyện này thật thú vị, không ngờ trông Y Nhan yểu điệu mà lại mạnh mẽ như vậy, chẳng trách Nhạc Cường luôn tỏ ra khách khí trước mặt Y Nhan, nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, thậm chí nếu cặp đôi này nổi lên mâu thuẫn động thủ, thì Nhạc Cường cũng chỉ có nước bị đánh thôi.
Bởi vì hắn ta không đánh lại vợ.
Sau khi thương lượng ổn thỏa, cả nhóm làm theo những gì đã nói, trực tiếp rời khỏi nhà máy nhỏ này, lên một chiếc xe thương mại lớn của Nhạc Cường đậu trong sân, đi thẳng về hướng Quảng Đông.
Nơi này cách thành nhỏ của Quảng Đông hàng ngàn dặm, xe chạy suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau mới tới thành nhỏ kia.
Trên đường, mấy người trò chuyện rất vui vẻ, cũng không có buồn ngủ.
Vừa nói về Y Nhan, Nhạc Cường tràn đầy hạnh phúc, nói rằng đứa trẻ trong bụng Y Nhan là một cặp song sinh, lại còn là thai long phượng. Trước đó hắn ta cố ý đưa Y Nhan đi Hồng Diệp Cốc một chuyến, nhờ Tiết Tiểu Thất của hiệu thuốc nhà họ Tiết khám hỉ mạch cho, đã xác nhận chắc chắn.
Còn nói hai tháng nữa sẽ sinh, đến lúc đó Cát Vũ nhất định phải qua uống rượu mừng. Khi uống rượu đầy tháng sẽ không thể thiếu người nào trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch được, tất cả đều sẽ đến đây.
Cát Vũ nói, vậy thì tốt, lần này quen biết tất cả mọi người trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch một lượt luôn.
Nhà máy mà bọn họ đến lớn gấp nhiều lần so với nhà máy trước đó.
Nhạc Cường giải thích với hai người rằng nhà máy này chủ yếu sản xuất quần áo trẻ em, kinh doanh xuất nhập khẩu và bán quần áo cho các nước như Châu Âu, Mỹ, Nhật Bản và Hàn Quốc, ngoài ra còn kinh doanh nội địa. Hắn ta sắp xếp cho Lê Trạch Kiếm ở nơi này, định cho Lê Trạch Kiếm làm quản lý của nhà máy. Lê Trạch Kiếm vội vã từ chối, bởi vì y chỉ là một nông dân, làm sao có thể làm được một công việc như vậy.
Nhạc Cường lại cười nói: "Không thành vấn đề. Ta sẽ thu xếp cho ngươi hai sinh viên đại học làm thư ký. Bọn họ có thể giúp ngươi. Nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi ta. Chúng ta cứ quyết vậy đi, con trai và con gái ta sắp chào đời rồi, cũng không lo được cho bên này."
Lê Trạch Kiếm vô cùng cảm kích. Đã sắp xếp cho mình ẩn thân ở nơi đây thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn được giao phó nhiệm vụ quan trọng như vậy, trong lòng y cảm thấy thực sự băn khoăn.
Cát Vũ ở một bên cười nói: "Lê đại ca, nếu ngươi cảm thấy lăn tăn thì hãy học cách kinh doanh và giúp Cường ca kiếm được nhiều tiền hơn, thế thì sẽ bù đắp được thôi."
Nhạc Cường cười ha ha, vỗ vai Cát Vũ và nói: "Đúng đó, ta cũng nghĩ vậy. Vẫn là Tiểu Vũ huynh đệ biết nói chuyện."
Vừa đến nhà máy, Nhạc Cường đã đưa hai người bọn họ đi thăm quan một chút. Có rất nhiều người, chừng mấy trăm người, làm việc khá gọn gàng ngăn nắp, nhìn thấy Nhạc Cường cũng gọi một tiếng ông chủ một cách cung kính.
Sau đó, Nhạc Cường sắp xếp một nơi ở cho Lê Trạch Kiếm, đó là một ngôi nhà hắn ta từng ở trong nhà máy, còn là một căn hộ ba phòng ngủ, được quét dọn rất sạch sẽ. Không quan tâm đến việc ăn uống, Nhạc Cường đã lo bận rộn đi làm một thân phận giả cho Lê Trạch Kiếm rồi, như thế mới có thể hoàn toàn ổn định cuộc sống.
Chuyện đến đây đã kết thúc, Cát Vũ không muốn ở lại lâu. Hắn quay về còn có việc phải làm. Tô Mạn Thanh cũng đã bắt đầu đi học rồi, đã lâu không gặp, thật sự hắn cũng hơi nhớ cô.