Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 450




Cát Vũ cảm thấy những lời của Nhạc Cường rất có lý.

Lê Trạch Kiếm mang theo Kiếm Truy Hồn chạy trốn khắp nơi, đây không phải là cách hay, nếu có được sự bảo vệ của Nhạc Cường thì chuyện này sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều, ít nhất là người của Huyết Linh Giáo sẽ không dám đến chỗ của Nhạc Cường để gây rắc rối.

Cho dù người của Long Hổ Sơn có đến, cũng phải hết sức cung kính.

Cát Vũ nghe Dương Phàm nói lúc trước đại tà giáo đệ nhất thiên hạ Nhất Quan Đạo suýt nữa đã tiêu diệt Long Hổ Sơn, khi đó Cửu Dương Hoa Lý Bạch đã xuất hiện kịp thời, đánh Nhất Quan Đạo không kịp trở tay, làm loạn kế hoạch của đối phương, lúc này mới giải nguy cho Long Hổ Sơn.

Về tình về lý, người của Long Hổ Sơn dù cứng rắn đến đâu cũng luôn phải tính đến một chút tình cảm, không chào hỏi mà đã đến bắt người thì hơi quá đáng.

Hơn nữa Cửu Dương Hoa Lý Bạch không dễ chọc, mấy người bọn họ dám khiêu chiến đệ nhất tà giáo Nhất Quan Đạo, nếu chọc bọn họ thì mấy huynh đệ kia sẽ không quan tâm đến Long Hổ Sơn gì cả, nói không chừng còn dẫn người đến giết tận cửa nữa.

Người khác không biết, nhưng Cát Vũ lại biết Bạch Triển, một khi nóng lên thì tuyệt đối không nể nang gì.

Mặc cho Nhạc Cường đã nói hết lời, Lê Trạch Kiếm vẫn thấy không ổn, lắc đầu nói: “Nhạc Cường huynh đệ, lòng tốt của ngươi ta xin nhận, hiện giờ ta chính là mầm tai hoạ, cho dù đi đến đâu cũng sẽ gây phiền toái cho người khác. Ta không muốn vì chuyện của mình mà khiến cho Cửu Dương Hoa Lý Bạch bất hoà với Long Hổ Sơn, vậy ta sẽ rất áy náy.”

Nhạc Cường nói: “Lê đại ca, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ý ta là sắp xếp cho ngươi vào một nhà máy của nhà họ Nhạc, sau đó mai danh ẩn tích, giúp ta quản lý công việc kinh doanh trong nhà máy. Sản nghiệp nhà họ Nhạc rất lớn, ta không thể trông nom xuể, cũng chưa tìm được một người bạn đáng tin cậy để giúp ta, nếu ngươi chịu giúp thì thật tuyệt.”

Mặc dù Nhạc Cường nói rất khéo léo, như thể hắn ta đang cần Lê Trạch Kiếm giúp đỡ mình, nhưng thật ra hắn ta đang giúp Lê Trạch Kiếm, không muốn y phải chạy khắp nơi lẩn trốn nữa.

Lê Trạch Kiếm ngước nhìn Nhạc Cường, khẽ cười: “Nhạc Cường huynh đệ, ta và ngươi chỉ tình cờ gặp gỡ, đây là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ ngươi đã tin tưởng ta ngay ư?”

“Ha ha ha... Lê đại ca, ta vừa gặp ngươi đã rất hợp ý, cảm nhận đầu tiên có thể làm bạn bè thì cả đời sẽ làm bạn bè. Lúc trước ngươi đang bị Long Hổ Sơn truy sát mà vẫn giúp Cát Vũ đi hàng phục quỷ quái bên trong toà nhà Dương Lâu, lại không nghĩ đến việc chạy trốn trước, chứng tỏ là người trọng tình trọng nghĩa, ta rất tin tưởng thái độ làm người của ngươi.” Nhạc Cường cười nói.

Mấy người trò chuyện hồi lâu, đã uống hết hai ấm trà, người bảo vệ đi mua đồ nhắm và rượu về đầy ắp cả bàn, có đủ thịt cá, còn bốc khói nghi ngút.

Nhưng người bảo vệ kia lại biết Lê Trạch Kiếm, bởi vì họ cùng gác đêm trong nhà máy này.

Nhìn thấy Lê Trạch Kiếm đang ngồi với ông chủ của họ, người bảo vệ hơi ngạc nhiên, gọi lão Lê, sao ngươi lại ở đây.

Lê Trạch Kiếm lịch sự chào người bảo vệ và hỏi hắn ta có muốn ngồi xuống uống một ly cùng nhau không.

Người bảo vệ nghi ngờ, sao dám ngồi ở đây chứ, nên nói còn có việc rồi rời đi.

Khi rượu và thức ăn đến bàn, mọi người nâng chén, mới sáng sớm đã ăn uống linh đình.

Nhạc Cường còn đỡ, Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm vừa mới uống xong đêm qua, bây giờ lại bắt đầu uống.

Nhưng trong trận chiến với Sơn Thành Song Sát, hơi rượu cũng đã tiêu tan hết rồi.

Vừa uống rượu, ba huynh đệ đã trở nên thân thiết hơn.

Nhạc Cường đỏ mặt nói: “Lê đại ca, ngươi cứ nghe theo ta đi, sau này không cần phải bôn ba khắp nơi nữa, ta sẽ sắp xếp cho ngươi đến một nơi xa xôi, chính là Quảng Đông. Nơi đó ta có một nhà máy rất lớn, có hơn trăm công nhân, ngươi ở trong đó thích làm gì thì làm, sẽ không ai phát hiện ra đâu. Hơn nữa ở đó còn có ký túc xá cho công nhân, chờ ngươi ổn định rồi, ta sẽ đến đón người nhà của ngươi, như vậy không cần phải trốn chui trốn nhủi nữa, chẳng lẽ ngươi có thể trốn cả đời hay sao?”

Nghe vậy, Lê Trạch Kiếm không khỏi thở dài một hơi, uống cạn ly rượu trong tay.

Cát Vũ cảm thấy cách này của Nhạc Cường rất hay, nên nói: “Lê đại ca, ta thấy Cường ca nói rất đúng, chẳng phải ngươi vẫn muốn tìm một chỗ ổn định, rồi đón chị dâu và Thuỷ Oa đến ư? Đây là một cơ hội tốt, ngươi đi đã hơn nửa năm rồi, ta cũng đến nhà ngươi mấy lần, lần nào Thuỷ Oa cũng hỏi khi nào cha về, ta cũng chẳng biết phải nói sao nữa, bọn họ rất nhớ ngươi.”

Những lời này đã đánh trúng điểm yếu của Lê Trạch Kiếm, sao y lại không nhớ vợ con của mình chứ?

Chỉ vì Kiếm Truy Hồn là bảo vật do tổ tiên truyền lại, nên y không còn cách nào khác là phải lưu lạc khắp nơi để lánh nạn.

Cát Vũ cũng hiểu y đang nghĩ gì, chỉ vì không muốn gây phiền phức cho Nhạc Cường nên vẫn do dự mãi.

Đương nhiên Nhạc Cường cũng biết Lê Trạch Kiếm đang nghĩ gì, vì vậy vỗ bàn nói: “Lê đại ca, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Nếu ngươi không xem ta là bạn, thì sau khi uống hết bữa rượu này, chúng ta chia tay, đường ai nấy đi, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại. Nếu ngươi coi ta là bạn thì cứ làm theo lời ta nói, xem như giúp ta trông nom chuyện kinh doanh. Hiện giờ ta cũng không thể phân thân ra được, công việc quá nhiều, mà vợ thì cũng sắp sinh, cần phải có người bên cạnh chăm sóc. Một khi đứa trẻ này chào đời, ta lại càng khó quản lý chuyện làm ăn hơn.”

“Lê đại ca, chúng ta đều là những người trong giang hồ, chỉ nói tình cảm huynh đệ, chứ đừng nghĩ gì đến mấy chuyện làm phiền này nọ. Có một cao thủ như ngươi giúp trông nom chuyện làm ăn buôn bán, bọn ta cũng an tâm hơn nhiều. Đơn giản chỉ là mai danh ẩn tích thôi mà, nếu ngươi lo lắng thì bọn ta sẽ tìm cho ngươi chiếc mặt nạ da người, ngày ngày đeo nó thì cho dù Long Hổ Sơn hay Huyết Linh giáo đều không thể nhận ra.” Y Nhan cũng khuyên nhủ.

Đã nói đến mức này, Lê Trạch Kiếm cũng không từ chối nữa, y đặt chén cơm sang một bên, sau đó rót đầy một chén rượu, đứng lên, trịnh trọng nói: “Nhạc Cường huynh đệ, Y Nhan muội tử, thịnh tình không thể từ chối, ta Lê Trạch Kiếm, sau này sẽ theo hai vị kiếm cơm, không biết nói gì, tất cả đều nằm trong chén rượu này.”   

Nói rồi, Lê Trạch Kiếm ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Nhìn thấy Lê Trạch Kiếm thẳng thắn như vậy, Nhạc Cường và Y Nhan liếc nhìn nhau với nụ cười trên khóe miệng, mà Cát Vũ cũng cảm thấy như hòn đá trong lòng mình đã rơi xuống đất.