Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 447




Cát Vũ nhìn hai người này, không dám lên tiếng, không biết có lai lịch gì.

Nhưng khi nghe hắn ta nói mình là Nhạc Cường, Cát Vũ thấy hơi quen quen, hình như đã từng nghe nói đến, hiện tại đánh nhau hơi choáng váng nên chưa nhớ ra được.

Cát Vũ quay qua liếc nhìn Lê Trạch Kiếm bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Lê đại ca, đây là ông chủ của ngươi à?”

“Ừ, đã gặp một tháng trước, không biết tại sao đã quay lại rồi.” Lê Trạch Kiếm cũng nhìn hai vợ chồng kia với ánh mắt cảnh giác.

Biết thế lúc trước tìm hiểu cho kỹ, nếu biết lai lịch của họ thì Lê Trạch Kiếm đã không tiếp xúc với loại ông chủ thế này.

Điều khiến Lê Trạch Kiếm ngạc nhiên là hai vợ chồng đều là những người tu hành, lại còn rất giỏi nữa.

Cho dù người phụ nữ kia đang mang thai, nhưng khí phách vẫn rất hơn người.

“Ta không quan tâm ngươi là Nhạc Cường hay Cẩu Cường, mau cút ra, nếu không hôm nay sẽ chôn các ngươi theo luôn.” Lão già Sơn Thành Song Sát kia vẫn ngang ngược như thế.

Nhưng lão yêu bà bên cạnh lại nhướng mày, như sực nhớ ra điều gì đó, toàn thân run rẩy, hoảng sợ nói: “Ngươi… vừa rồi ngươi nói ngươi tên gì? Là… là Nhạc Cường ư?”

“Đúng vậy, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ chính là Nhạc Cường, vị này là vợ của ta, Y Nhan.” Người đàn ông tên Nhạc Cường mỉm cười nói.

Ngay khi nghe Nhạc Cường nói vậy, Sơn Thành Song Sát tái mặt, miệng há to, bản mặt trông hết sức khó coi.

“Ngươi... ngươi chính là Nhạc Cường trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch ư? Đại đệ tử ngoại môn của chưởng giáo Thanh Thành Sơn, Vân Thanh chân nhân?” Lão yêu bà xác nhận một lần nữa.

Người thanh niên gật đầu nói: “Ôi, hơn một năm nay ở nhà sinh con đẻ cái, chuyên tâm kinh doanh, tưởng mọi người đã quên hai vợ chồng ta rồi chứ, thì ra vẫn còn có người nhớ đến.”

Đúng lúc này, người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai bên cạnh véo cánh tay Nhạc Cường, cười nói: “Anh đừng ở đây ba hoa nữa, mau làm chuyện chính đi. Nửa đêm nửa hôm kéo em chạy đến đây, anh không sợ đứa con trong bụng em chịu không nổi à?”

“Ôi, bà xã nói đúng, không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai anh được. Em chờ một lát nhé, chúng ta sẽ về ngay.” Người tên Nhạc Cường kia nhẹ nhàng vu.ốt ve cái bụng nhô cao của người phụ nữ, sau đó quay lại nhìn Sơn Thành Song Sát.

Đồng thời, ánh mắt của hắn ta cũng dừng lại nhìn Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm.

Tuy nhiên, Cát Vũ cũng nhận ra Nhạc Cường chủ yếu nhằm vào Sơn Thành Song Sát kia.

“Ngươi… chẳng phải ngươi vẫn luôn ở Tứ Xuyên sao? Sao lại tới Sơn Thành?” Lão già nghi ngờ hỏi.

“Xin lỗi nhé, nhà họ Nhạc ta có nhiều sản nghiệp lắm, cứ phải chạy chỗ này chỗ kia liên tục. Đây là một chi nhánh của nhà ta, vừa lúc hai vợ chồng ta định ở lại đây một thời gian để giải sầu, nào ngờ lại bị các ngươi phá rối, thật sự khiến ta đau đầu quá.” Tên này lại lên giọng ba hoa.

Lúc này, Sơn Thành Song Sát kia liếc nhau một cái, hơi thở trở nên nặng nề.

Ngay lập tức, lão yêu bà chắp tay, run run giọng, cung kính nói: “Xin lỗi Nhạc gia… đã quấy rầy ngài và phu nhân nghỉ ngơi, bọn ta sẽ cút ngay… cam đoan sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa.”

Nói xong, hai người bọn họ định quay người bỏ đi.

“Chờ đã…”

Nhưng vừa đi được hai bước đã bị Nhạc Cường gọi giật lại.

Sơn Thành Song Sát dừng chân, run rẩy, quay lại nhìn Nhạc Cường với vẻ mặt lo lắng, lão già chắp tay nói: “Không biết Nhạc gia còn gì căn dặn?”

“Quậy trong nhà máy của ta, còn định giết công nhân của ta rồi tính chạy à? Làm gì có chuyện vô lý thế chứ, các ngươi phải giải thích rõ cho ta.” Nhạc Cường nghiêm nghị nói.

Sơn Thành Song Sát lại liếc nhau, lão yêu bà thành khẩn nói: “Nhạc gia, lần này là bọn ta không đúng, bọn ta không hề biết nhà máy đó là của ngài, nếu biết, dù có tám lá gan cũng không dám đến chỗ ngài quấy rối. Tục ngữ có câu không biết không có tội, ngài hãy tha cho bọn ta một con đường sống đi ạ.”

“Tha cho các ngươi cũng được, nhưng phải dạy cho một bài học, mỗi người các ngươi để lại một cánh tay, sau đó cút đi.” Nhạc Cường lại nói.

Vừa dứt lời, Sơn Thành Song Sát liền tái mặt.

Lão già chắp tay nghiêm nghị nói: “Nhạc gia, bọn ta nể ngài là một nhân vật mạnh mẽ trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch, không thể trêu vào, nhưng ngài không thể làm quá lên như vậy. Người đời nói rất hay, làm gì cũng phải chừa đường lui, giang hồ sẽ có ngày gặp lại, có phải ngài nên để lại cho Sơn Thành Song Sát ta một chút tình cảm không?”

“Mỗi người để lại một cánh tay đã là nể mặt các ngươi lắm rồi. Hai người các ngươi ở Sơn Thành làm nhiều việc ác, giết người vô số, tiếng xấu rành rành. Trước giờ ai không chọc Nhạc Cường ta, thì ta sẽ không động vào người đó, nhưng hôm nay các ngươi đã nằm trong tay ta, mà ta lại thả các ngươi đi như vậy, người ngoài lại tưởng ta sợ Sơn Thành Song Sát các ngươi hay sao. Như thế sẽ tổn hại đến thể diện của Cửu Dương Hoa Lý Bạch, ta biết phải ăn nói sao với mấy huynh đệ kia đây?” Nhạc Cường khẽ mỉm cười.

“Nói như vậy, chuyện này không thể thương lượng nữa phải không?” Chợt lão già cứng rắn hẳn lên.

“Uầy, doạ ai vậy? Ngươi thì làm gì được, muốn sánh vai cùng mặt trời à?” Nhạc Cường nhướng mày.

Lúc này, lão yêu bà ngập ngừng nói: “Nhạc gia… lần này bọn ta đã sai rồi, cầu xin ngài hãy tha cho bọn ta một lần, bọn ta không cố ý quấy rầy ngài đâu. Cánh tay này là để bọn ta kiếm ăn, nếu không còn nữa thì sao có thể bước trên giang hồ được nữa đây?”

“Chuyện này không thể thương lượng. Mau tự mình làm đi, đừng đợi đến lúc ta làm, thì sẽ không còn đơn giản chỉ là một cánh tay nữa đâu.” Nhạc Cường nói xong, phất tay lấy ra một thanh kiếm, chỉ vào cả hai người họ.

Sơn Thành Song Sát biết không phải là đối thủ của người này, họ nhìn nhau rồi quay đầu bỏ chạy.

Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm thấy hai người bỏ chạy, định đuổi theo, vừa định di chuyển thì trước mắt đã loé lên, một bóng dáng xẹt qua nhanh như một cơn gió, tốc độ nhanh đến nỗi người ta phải líu lưỡi.

Người tên Nhạc Cường đó đã đi trước họ một bước, đuổi theo sát nút Sơn Thành Song Sát.

.