Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 439




Ban đầu, Lê Trạch Kiếm nói với Cát Vũ rằng, mình đang trông nhà máy, nhưng sau khi đi theo Lê Trạch Kiếm tới nơi ở của y, Cát Vũ không khỏi chua xót. Nơi mà Lê Trạch Kiếm ngủ chỉ là một ô nhỏ tầm mười mấy mét vuông, được tách ra ở bên cạnh kho chứa hàng hóa, bên trong cũng không trang trí gì, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn nhỏ và một bóng đèn nhỏ màu vàng ở trên đầu.

Đường đường là kiếm thần rung chuyển trời đất vào mười mấy năm trước, bây giờ lại ở một nơi đơn sơ như vậy, Cát Vũ nhìn mà không khỏi chua xót.

Lê Trạch Kiếm dẫn Cát Vũ đi vào căn phòng nhỏ này, vội lấy ghế ra, bảo Cát Vũ ngồi xuống.

Bây giờ Cát Vũ mới nhìn thấy ở trên bàn có mấy túi ni lông, mùi đồ ăn đang bốc ra từ trong đó.

Lê Trạch Kiếm cũng lấy ra một chiếc ghế, ngồi đối diện Cát Vũ, hơi ngượng ngùng cười nói: "Cát Vũ huynh đệ, ngươi từ xa đến đây, nhưng ta lại không có gì ngon để tiếp đãi ngươi, biết ngươi sẽ tới nên ta đã cố ý tới thị trấn ở kế bên mua một ít đồ nhậu về, để chúng ta cùng ăn uống.” Cát Vũ cũng không để ý nhiều, cả hai nhanh chóng ngồi quanh bàn, khui hai chai rượu địa phương ra, đây cũng không phải là rượu ngon, ngay cả bao bì cũng chẳng có, nhưng lại cực kỳ nồng, vừa uống vào đã cay rát cổ họng.

Rượu này cực kỳ mạnh.

Vừa ngồi xuống, hai người đã cụng ly, tửu lượng của hai người đều rất tốt, uống hai chai rượu trắng cũng chỉ hơi đỏ mặt.

Cát Vũ hỏi về những chuyện đã xảy ra sau khi Lê Trạch Kiếm rời đi vào hôm đó.

Lê Trạch Kiếm không khỏi cảm thán, nói rằng người của Long Hổ Sơn đuổi theo sát nút, y vừa mới rời khỏi trường Đại học Giang Thành chưa được bao lâu, đã nhìn thấy thất lão của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đuổi theo.

Khi đó, Lê Trạch Kiếm chỉ mang theo vài trăm tệ. Y đứng bên đường bắt taxi, bảo tài xế cứ lái xe ra khỏi thành phố.

Lúc đó y thầm nghĩ rằng, mình không thể ở lại tỉnh Nam Giang được nữa, Long Hổ Sơn là danh môn đại phái, có rất nhiều đệ tử, ngoài những cao thủ ở động tiên Long Hổ Sơn, thì vẫn còn rất nhiều đệ tử ngoại môn rải rác khắp Hoa Hạ, chắc chắn tỉnh Nam Giang này sẽ là nơi tìm kiếm trọng điểm của bọn họ.

Hôm đó, Lê Trạch Kiếm bảo tài xế chở y đến giao lộ đường cao tốc, rồi y nhảy qua hàng rào, nhảy lên một chiếc xe chở hàng lớn đang chạy khá chậm. Xe chở hàng đó đã chở thẳng y đến tỉnh Xuyên. Y đã lưu lạc ở vùng lân cận tỉnh Xuyên tầm một hai tháng, mấy trăm tệ mang theo bên mình đã tiêu hết sạch, lại không dám tiết lộ tu vi của bản thân, đành phải đi nhặt chai nhựa và lon nước ở trong thành phố để bán kiếm ít tiền, miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai.

Về cơ bản y một đường lưu lạc đến Sơn Thành, y không dám đi tới những nơi quá phồn hoa, cứ thế y đi đến gần nhà máy này, nhìn thấy thông tin tuyển dụng dán ở cửa, bao ăn ở, một tháng được mấy nghìn tệ. Thế là Lê Trạch Kiếm thử ứng tuyển, ai dè lại được tuyển dụng.

Công việc trông coi nhà kho này rất đơn giản.

Ban ngày, y giúp công nhân vận chuyển hàng hóa, bình thường đến năm sáu giờ chiều sẽ không còn ai nữa, buổi tối y sẽ ở đây trông kho.

Cứ như thế, chớp mắt đã trôi qua hơn hai tháng, trên người y cũng tích góp được chút ít, cảm thấy ở lại nơi này cũng rất tốt, ít nhất sẽ không phải buồn phiền về chuyện cơm áo. Đợi qua một khoảng thời gian nữa, sóng gió đã hơi lắng xuống, y sẽ đón vợ con mình tới đây.

Nhưng hai ba ngày nay, Lê Trạch Kiếm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, buổi tối lúc đi ngủ, y luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Vì y luôn bị người của Long Hổ Sơn truy sát, bây giờ vẫn đang lánh nạn.

Nên buổi tối y không dám ngủ quá sâu, sau khi cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, y đã cố ý mở một mắt nhắm một mắt, đợi người đó đi tới. Mới tối hôm qua, khoảng hai giờ đêm, y nhìn thấy một bóng người đi ngang qua cửa sổ, đợi tới khi Lê Trạch Kiếm mở cửa đi ra ngoài xem, thì bóng dáng đó đã biến mất.

Cát Vũ nói: "Liệu có phải là ông lão gác cửa đến tìm ngươi không? Buổi tối, ngoài ngươi cùng bảo vệ gác cửa ra, thì còn có ai ở đây nữa không?"

Lê Trạch Kiếm lắc đầu nói: "Ta rất thân thiết với lão Lưu gác cửa, nếu ông ta đến tìm ta thì sẽ không lén lút như vậy, mà dứt khoát gõ cửa đi vào là được. Buổi tối, về cơ bản, chỉ có hai bọn ta ở lại nơi này, ông chủ nhà kho một hai tháng cũng chưa đến đây một lần."

Lê Trạch Kiếm ngừng một chút mới nói tiếp: "Ta có thể cảm nhận được, người nhìn trộm ta tối qua là người tu hành, bằng không sẽ không bao giờ đi nhanh như vậy, ta vừa mới đi ra ngoài nhìn một vòng, đã không nhìn thấy ai cả."

"Xem ra rất có khả năng ngươi đã bị lộ rồi. Rốt cuộc ngươi đã để lộ sơ hở ở chỗ nào?" Cát Vũ hỏi.

"Ta vẫn luôn an phận, chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt người ngoài, bình thường cũng thu liễm khí tức, trông chẳng khác gì người bình thường. Theo lý mà nói thì ta sẽ không bị người khác phát hiện mới đúng." Lê Trạch Kiếm cũng hơi buồn bực nói.

"Thế này đi, bắt đầu từ tối nay, ta sẽ thả hai đại yêu có tu vi khá cao trong Tụ Linh tháp ra, bảo bọn chúng ẩn nấp, chỉ cần người kia vừa ló đầu ra, bọn chúng sẽ bắt sống ngay." Cát Vũ nói.

"Vậy thì tốt quá, để ta khỏi phải lo lắng phiền lòng suốt ngày. Nơi này rất yên bình, nên ta không muốn đổi chỗ khác. Nếu không phải là người của Long Hổ Sơn và Huyết Linh Giáo thì không sao, còn nếu thật sự là bọn họ, thì ta lại phải chạy trốn lần nữa." Lê Trạch Kiếm nói tiếp.

Lúc này, Lê Trạch Kiếm lại hỏi tình hình vợ con mình, Cát Vũ cũng kể cho hắn ta nghe về chuyện xảy ra dạo gần đây, nhưng cố gắng nói theo chiều hướng tốt, để Lê Trạch Kiếm khỏi phải phiền lòng.

Ngoài việc người Long Hổ Sơn động tay động chân, khiến hồn phách của Thủy Oa rời khỏi cơ thể, thì Cát Vũ còn nói về chuyện của Thủy Hầu Tử. Vừa nghe Cát Vũ nói về Thủy Hầu Tử, Lê Trạch Kiếm nhất thời cả kinh, nói mình cũng biết ở dưới con sông cách thôn vài dặm, có một con vật rất hung ác, rất có thể là do Thủy Hầu Tử giở trò quỷ.

Vì thế y đã cố ý nhắc nhở Thủy Oa không được chơi đùa gần con sông đó, nhất là vào ban đêm.

Không ngờ y vừa rời đi, nó đã vô pháp vô thiên, đúng là thiếu sự quản giáo.

Lê Trạch Kiếm biết sự lợi hại của Thủy Hầu Tử, trừ khi để nó lên bờ, bằng không ở dưới nước sẽ không có bao nhiêu hy vọng có thể đối phó với Thủy Hầu Tử, bởi vì nó quá bá đạo, hơn nữa các loại pháp thuật đều bị suy giảm đáng kể khi ở dưới nước.

Lê Trạch Kiếm vô cùng bất ngờ và khâm phục khi Cát Vũ có can đảm đối phó với Thủy Hầu Tử.