Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 421




Trần Trạch Binh bị Cát Vũ đánh ngã, đùng đùng tức giận, định sấn tới dạy cho Cát Vũ một bài học, thì nghe thấy giọng nói của Trần Trạch San, em họ của nhà chú ba truyền tới.

Nắm đấm của hắn ta dừng lại giữa không trung, rồi quay lại nhìn em gái đẩy vẻ hoài nghi.

Sao con nhỏ đó lại giúp người ngoài như thế? Đã không giúp mình thì thôi, lại còn nói ông nội sẽ đánh gãy chân hắn ta, đùa à?

Nhưng hắn ta không dám trái lời cô em họ này, tất cả chuyện kinh doanh của nhà họ Trần đều do cô và cha cô lo liệu, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của nhà họ Trần, mà ông cụ Trần cũng rất coi trọng cô cháu gái này, nếu đắc tội con nhỏ này thì bản thân hắn ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Trần Trạch San chạy tới, đầu tiên là trừng mắt nhìn Trần Trạch Binh, sau đó hoảng sợ nhìn Cát Vũ, bối rối nói: “Vũ ca… ngươi không sao chứ?”

“Ta thì có chuyện gì được?” Cát Vũ cười nhẹ.

“Đây là con trai của bác cả ta, tên là Trần Trạch Binh, hai năm qua ở nước ngoài, tết năm nay mới về nước, không biết Vũ ca nên đã dẫn đến xung đột, mong Vũ ca đừng để bụng.” Trần Trạch San hoảng sợ nói.

Nhìn thấy người em họ khách sáo với Cát Vũ như vậy, Trần Trạch Binh không phục, thậm chí còn tức giận nói: “San San, hắn ta chỉ là một tên bảo vệ của trường đại học Giang Thành, chỉ là một con chó canh cửa thôi, tại sao em lại khách khí với hắn ta như thế? Em đừng ngăn cản anh, hôm nay anh nhất định phải đánh hắn ta rụng răng mới thôi.”

Vừa nói, Trần Trạch Binh vừa xắn tay áo tiến về phía trước.

Trần Trạch San hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, người anh họ này thật sự không biết sống ch3t mà, hắn ta không biết Cát Vũ giỏi đến cỡ nào, chỉ dựa vào ba cái võ mèo cào của hắn ta mà cũng đòi đánh nhau với Cát Vũ ư, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ ch3t à?

“Đại ca! Em cảnh cáo anh, chỉ cần anh còn dám động đậy, em cam đoan là ông nội và bác cả sẽ đánh gãy chân của anh, em không nói đùa đâu! Vũ ca là do chính ông nội mời tới, là khách quý của nhà chúng ta, ngay cả ông nội khi nhìn thấy Vũ ca cũng sẽ khách sáo, anh dám đánh bạn của ông nội, nếu anh muốn ch3t thì cứ làm đi, em không ngăn cản đâu.” Trần Trạch San tức giận đến mức lồng ng.ực phập phồng.

Trần Trạch Binh nhìn thấy Trần Trạch San tức giận, trông không giống như đang nói đùa chút nào nên cũng e dè.

Nhưng hắn ta không ngờ Cát Vũ chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, thế mà lại là khách quý của nhà họ Trần ư?

Ngay cả ông nội cũng phải khách sáo với hắn, rốt cuộc tên nhóc này giỏi đến cỡ nào.

Trần Trạch Binh rất khó hiểu, nhanh chóng gạt bỏ ý định tấn công Cát Vũ, nhưng hắn ta vẫn nhìn Cát Vũ với vẻ bất mãn: “Nhóc con, sau này đừng để ta gặp ngươi, nếu không gặp lần nào ta sẽ đánh gãy chân ngươi lần đó, không tin ngươi thử xem. Hôm nay ta nể mặt em họ nên tạm tha cho ngươi đó.” Khi hắn ta thốt ra những lời này, Trần Trạch San càng tái mặt, cô ngước nhìn Cát Vũ, nụ cười trên môi hắn đã tắt, mặc dù nhìn vẫn bình tĩnh nhưng cô có thể nhận ra hắn đã bực mình rồi.

“Nhóc con, khẩu khí cũng ghê gớm lắm, ta nghĩ tối nay ngươi sẽ bị gãy một chân, không tin cứ thử xem.” Cát Vũ trầm giọng nói.

“Con mẹ ngươi!” Trần Trạch Binh quay người định bỏ đi, vừa nghe thấy lời của Cát Vũ, hắn ta quay lại và lao về phía Cát Vũ, Trần Trạch San đưa tay ra chặn trước mặt Cát Vũ và lắc đầu với Trần Trạch Binh, nước mắt chực trào ra.

Trần Trạch San không nói lời nào, Trần Trạch Binh có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô, như thể đang nói nếu anh muốn đánh Cát Vũ, hãy đánh em trước.

Cơn giận của Trần Trạch Binh bỗng chốc tan biến dưới ánh mắt của Trần Trạch San, thấy người em họ bảo vệ Cát Vũ như vậy, Trần Trạch Binh nghĩ rằng có lẽ cô đã thích Cát Vũ nên mới ra tay bảo vệ hắn.

Trần Trạch Binh không thể hiểu Cát Vũ này tốt chỗ nào, mà ngay cả Lôi Thiên Kiều và cô em họ này cũng bảo vệ cho hắn.

Hắn ta chỉ chỉ ngón tay vào mặt Cát Vũ vài cái rồi mới dẫn đám người Lưu Kỳ bước sang một bên, trong mắt đầy vẻ ức chế và tức giận.

Sau khi đám người Trần Trạch Binh đi hết, Trần Trạch San quay lại nhìn Cát Vũ, vẻ mặt Cát Vũ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Trần Trạch San mới phát hiện bên cạnh Cát Vũ còn có một người đang đứng, đó là Lôi Thiên Kiều.

Một tay của cô vẫn đang nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, có vẻ rất thân mật, điều này khiến Trần Trạch San đột nhiên thấy ghen tị.

Hai người họ đều là sinh viên của trường đại học Giang Thành, cũng là bạn học của nhau, nhưng họ không nói chuyện nhiều.

Gặp nhau ở đây, hơi gượng gạo nên Trần Trạch San hít sâu một hơi, lịch sự nói: “Lôi Thiên Kiều, ta có thể nói chuyện riêng với Vũ ca mấy câu được không?”

Lôi Thiên Kiều cũng rất thức thời, biết Trần Trạch San có chuyện quan trọng muốn nói với Cát Vũ nên không nói gì, chỉ gật đầu và nói với Cát Vũ: “Vũ ca, các ngươi cứ trò chuyện đi, bên kia có đồ ăn ngon, lát nữa ta lấy qua đây cho ngươi.”

Lôi Thiên Kiều biết Cát Vũ háu ăn nên cười nói.

Cát Vũ khẽ gật đầu với Lôi Thiên Kiều: “Cô đi đi, món điểm tâm do người nước ngoài đó làm ngon lắm, lấy cho ta nhiều nhiều vào.”

Lôi Thiên Kiều mỉm cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh xắn, xoay người bước đi.

Lôi Thiên Kiều vừa đi, Trần Trạch San vội vàng cung kính với Cát Vũ: “Vũ ca, anh họ ta không biết quan hệ của ngươi và nhà họ Trần, chuyện này là do anh ấy không đúng. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói bác cả dạy dỗ anh ấy một trận.”

Hôm nay nếu không phải Cát Vũ nể mặt Trần Trạch San, thì hắn đã ra tay lâu rồi, sẽ không tha cho hắn ta đâu.

Vốn dĩ Cát Vũ đang vui, tự nhiên bị Trần Trạch Binh làm hỏng hết, hắn không nói gì, chỉ bưng chén đĩa lên, đi tới bên cạnh bàn ăn lấy trái cây bỏ vào miệng.

Trần Trạch San thấy Cát Vũ không nói gì, cũng biết Cát Vũ thật sự rất tức giận. Cát Vũ đã giúp đỡ nhà họ Trần rất nhiều, khó khăn lắm mới ôm được đùi Cát Vũ, thế mà Trần Trạch Binh lại đắc tội với Cát Vũ, nếu cứ như vậy, một khi nhà họ Trần gặp chuyện rắc rối gì không giải quyết được, thì cũng không thể nhờ Cát Vũ đứng ra giải quyết.

Nghĩ đến điều này, Trần Trạch San rất hận Trần Trạch Binh, nếu hắn ta không phải anh trai của cô, thì cô đã cho hắn ta mấy bạt tai rồi.