Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 313




Cát Vũ vỗ vai Thủy Oa, cười nói: "Có còn hay không thì chúng ta cứ đi dạo trong thôn chẳng phải sẽ biết ư."

Nói xong, cả hai cùng đi về phía tây của thôn, đó là đường duy nhất để ra khỏi thôn.

Trước đó, khi Cát Vũ đến Ngưu gia trang cũng đã nhìn thấy một vài người khả nghi ở cổng thôn, trông họ ăn mặc chẳng khác mấy với người trong thôn. Nhưng xét từ dáng đi và tầm vóc của họ, có thể nhìn thoáng qua đã biết là người tu hành. Đây không phải người của Long Hổ Sơn thì là ai chứ?

Thủy Oa đưa Cát Vũ đến đầu phía tây của thôn. Xa hơn nữa là một cánh đồng của dân thôn.

Phía tây cuối thôn có mấy cây hòe già. Từ xa Cát Vũ nhìn thấy hai người đang đứng bên cây hòe, không biết đang thảo luận chuyện gì.

Khi Thủy Oa và Cát Vũ vẫn còn cách họ hai mươi, ba mươi mét, cả hai đã nhìn thấy Cát Vũ.

Ngay khi ánh mắt của họ đổ dồn về phía Thủy Oa, Thủy Oa chợt hào hứng nói: "Chú Tiểu Vũ, ở đó kìa! Một tuần trước, người đó đã vỗ vai cháu và hỏi cha cháu đang ở đâu."

Cát Vũ gật đầu và tiếp tục bước đi, dẫn Thủy Oa đi về phía hai người kia, trên mặt lại mang theo một nụ cười vốn dĩ vô hại với cả người lẫn vật.

Khi đến gần, Cát Vũ nhìn thấy hai người đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Một trong hai người có chiếc mũi rất to, nhưng lại là mũi sùi đỏ, không có gì ngạc nhiên khi Thủy Oa có ấn tượng sâu sắc như vậy với gã.

Khi ánh mắt của cả hai rơi vào Thủy Oa, rõ ràng là sững sờ trong giây lát, có lẽ không ngờ rằng chứng ly hồn của Thủy Oa lại lành nhanh như thế.

Người đàn ông có cái mũi to đột nhiên chắn ngang trước mặt Cát Vũ, trầm giọng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu vậy?"

“Ta đi đâu phải báo cáo với ngươi sao?” Cát Vũ cười nói.

“Ta không quản ngươi đi đâu, nhưng không thể mang theo đứa nhỏ đi.” Mũi to trịnh trọng nói.

Cát Vũ nhìn lên tên mũi to kia, cười nhẹ nói: "Ông anh này, có thể mượn bước nói chuyện không?"

Mũi to sửng sốt một chút, đến gần Cát Vũ nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Ngay khi những lời này vừa dứt, Cát Vũ vươn một tay ra với tốc độ rất nhanh, tát vào mặt mũi to một cái thật mạnh.

Mũi to không ngờ Cát Vũ đột nhiên đánh gã, cái tát mạnh vang lên chan chát, khiến mặt mày gã méo mó, loạng choạng vài cái, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Lão đạo kia giận tím mặt, không nói lời nào đã xông về phía Cát Vũ. Đạo trưởng bên cạnh cũng nhấc chân, đồng thời chạy về phía Cát Vũ.

Cát Vũ vung tay lên và tiếp tục cười: "Chờ đã..."

Không ngờ hai lão đạo kia thật sự dừng lại, còn chưa để bọn họ nói chuyện, Cát Vũ đã hỏi Mũi to: "Cái tát vừa rồi ta đánh có đau không?"

Mũi to che đi cái má sưng tấy, tức giận nói: "Đồ điên, dám ra tay đánh người!"

"Có vẻ như thực sự bị ta tát đau rồi. Ý nghĩa của cái tát rất đơn giản. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết xấu hổ không?" Cát Vũ lập tức nói.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, nhất thời có chút chột dạ. Mũi to biết rõ còn cố hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

"Không tìm thấy Lê Trạch Kiếm lại xuống tay với con trai của hắn, uổng cho cái tên danh môn chính phái, ta khinh!" Cát Vũ thực sự muốn nôn lên mặt tên Mũi to kia.

“Nhóc con, đừng ngậm máu phun người. Bọn ta xuống tay với đứa nhỏ này khi nào?” Người đàn ông bên cạnh Mũi to phân bua.

"Pháp môn của Long Hổ Sơn các ngươi, một chưởng kinh hồn, khiến hồn phách của đứa nhỏ này trôi nổi bên ngoài cơ thể, chính là chứng ly hồn. Loại bệnh này không có thuốc chữa, chỉ khi thu hồn phách vào trong cơ thể một lần nữa mới có thể tồn tại. Ngươi thật sự cho rằng ta nhìn không thấu, các ngươi đang muốn dùng phương thức này ép buộc Lê Trạch Kiếm trở về ư? Thủ đoạn hèn hạ và bẩn thỉu như vậy, nếu như truyền ra ngoài, thể diện của Long Hổ Sơn các ngươi để đâu đây?” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Hai người kia lại nhìn nhau, giọng nói tên Mũi to trở nên u ám, hừ lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi cũng là người trong giới này. Nếu biết bọn ta là người của Long Hổ Sơn thì còn không mau cút ngay. Tốt nhất đừng can thiệp vào việc của người khác."

“Xem ra các ngươi đã thừa nhận động tay động chân với trẻ con rồi, ta làm sao có thể tha cho ngươi nhẹ nhàng thế chứ.” Cát Vũ nghiêm mặt nói.

“Ngươi muốn thế nào?” Mũi to cảnh giác nhìn Cát Vũ.

“Ta không muốn thế nào cả, ta chỉ muốn chỉnh đốn các ngươi một chút thay cho Long Hổ Sơn thôi.” Cát Vũ nói xong thì vỗ vai Thủy Oa, nói nhỏ: “Thủy Oa, cháu đứng xa ra một chút, xem chú Tiểu Vũ đánh kẻ xấu như thế nào nhé."

Thủy Oa không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo lời dặn dò của Cát Vũ và lùi lại vài bước.

Tu vi của hai lão đạo này chỉ có thể nói là ở mức trung bình. Cho dù hiện tại Cát Vũ bị thương cũng không sợ bọn họ chút nào. Khi hai lão đạo cầm pháp khí xông lên, Cát Vũ lập tức dùng tay không đón đòn, ẩu đả với hai người họ.

Trong cuộc chiến này, Cát Vũ phát hiện tu vi của hai người này chỉ ở tiêu chuẩn Nhị, Tam Tiền Đạo Trưởng. Tuy nhiên hai người đã bắt đầu hợp thành một kiếm trận. Kiếm trận này thật không tệ, có lẽ cũng là một môn tuyệt kỹ của Long Hổ Sơn. Một trong hai người tấn công thượng bàn, người kia tấn công hạ bàn, kiếm trận niêm phong mọi đường thoái lui của Cát Vũ.

Cát Vũ bị kiếm trận này bao vây, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Nhìn thấy hai thanh kiếm sắp rơi xuống người Cát Vũ, hai người của Long Hổ Sơn đột nhiên cảm thấy hai mắt mờ mịt, khi nhìn lại thì thấy Cát Vũ trước mặt đã biến mất.

“Ta ở đây, đừng tìm nữa.” Trước khi hai người định thần lại, Cát Vũ đã dùng thủ đoạn Súc Địa Thành Thốn, vòng qua người của hai lão đạo, vươn tay ra rồi sử dụng chiêu thức Âm Nhu Chưởng.

Hai lão đạo nghe thấy giọng nói của Cát Vũ từ phía sau thì giật mình.

Thân pháp nhanh như vậy, chẳng lẽ là Súc Địa Thành Thốn?

Nếu hai người bọn họ là người tu hành thì đương nhiên biết pháp môn Súc Địa Thành Thốn. Nhưng bọn họ không thể tin được người thanh niên trước mặt chưa tới hai mươi tuổi này, lại có thể thi triển thuật pháp cao thâm như Súc Địa Thành Thốn.

Chỉ là không đợi hai người xoay người lại, đột nhiên, hai tay của Cát Vũ vỗ vào vai bọn họ.

Hai người đó tức khắc cảm giác được luồng khí tức dời non lấp biển, không ngừng va chạm trong cơ thể mình.