Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 296




Lúc này, mấy tên giáng đầu sư mới nhận ra Cát Vũ thả nữ quỷ kia, chính là để nguỵ trang nhằm kéo dài thời gian cho hắn thi triển Mao Sơn phân hồn thuật.

Trong số ba Cát Vũ giống hệt nhau này, chỉ có một bản thể có mệnh hồn trong người là Cát Vũ, còn lại thiên hồn và địa hồn đều là giả.

Nhưng thoạt nhìn không có gì khác nhau.

Phân hồn đại thuật có thể tăng gấp ba lần sức mạnh của Cát Vũ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nó cũng đi kèm với rủi ro cao. Hai phần hồn bị tách ra sẽ yếu hơn bản thể một chút, cho dù người nào bị thương thì thần hồn của Cát Vũ cũng sẽ bị thương nặng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ba hồn sáu phách, thiếu một thứ cũng không được, chỉ cần một thần hồn bị thương thì nhẹ nhất cũng trở thành kẻ ngốc.

Trong trường hợp nghiêm trọng, có thể bị chết ngay tại chỗ, thậm chí cơ hội đầu thai sẽ bị cắt đứt.

Nếu tình hình đơn giản thì Cát Vũ không dám sử dụng một thuật pháp như vậy.

Nhưng bây giờ tình huống rất đặc biệt, cùng một lúc phải đối phó với quá nhiều giáng đầu sư hùng mạnh, Cát Vũ không còn cách nào khác là phải làm điều này.

Ba Cát Vũ giống hệt nhau tấn công vào vòng vây của đám giáng đầu sư, về cơ bản là lấy một chọi ba, một chọi bốn. Tu vi của Cát Vũ đã tiếp cận với chân nhân chi cảnh, thực lực rất mạnh, vừa xông lên chưa được hai phút đã dùng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm chém đứt đầu của tên giáng đầu sư kia.

Để giết được Cát Vũ, những tên giáng đầu sư không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, các loại giáng đầu phấn, giáng đầu dầu, còn có trùng giáng và cổ giáng đều đem ra chào đón Cát Vũ.

Đáng tiếc là cũng chỉ có bản thể của Cát Vũ sợ những giáng đầu thuật kia, còn hai giả thân tách ra hoàn toàn miễn dịch với giáng đầu thuật, vốn chúng không phải là thực thể nên đương nhiên sẽ không sợ những giáng đầu đó.

Đương nhiên những tên giáng đầu sư không thể phân biệt được đâu là Cát Vũ thật và đâu là giả. Ngay khi đối phương thi triển ra nhiều thủ đoạn nguy hiểm, Cát Vũ liền khống chế phân thân của mình ngăn cản lại. Lại có lúc đối phương nghĩ Cát Vũ sẽ trúng chiêu, thì hắn đã đâm một nhát kiếm vào nguc của đối phương, làm vỡ tim chết ngay tại chỗ.

Chỉ trong vòng mười phút, mười mấy tên giáng đầu sư đã bị Cát Vũ và hai phân thân của hắn giết sạch, sau đó Cát Vũ mang theo hai phân thân lao tới đám thi anh đang đánh nhau với đám quỷ vật trong Tụ Linh tháp, rồi ném ra một nắm bùa ly hỏa, lập tức đám tiểu thi anh kia đều chết trong một mồi lửa. Về phần đám quỷ vật do mấy tên giáng đầu sư thả ra cũng bị đám quỷ vật hung hãn trong Tụ Linh tháp kéo vào bên trong tháp, chờ sau này Cát Vũ luyện hoá thành quỷ đan.

Sau khi mọi việc xong xuôi, quảng trường nhỏ đối diện căn biệt thự đột nhiên im ắng, ngoài xác của đám giáng đầu sư nằm ngổn ngang trên mặt đất, thì chỉ còn có mình Cát Vũ vẫn đứng đó.

Ngay sau đó, Cát Vũ kết pháp quyết, lẩm nhẩm đọc: “Hợp hồn!”

Ngay lập tức, hai phân thân tiến sát đến bên cạnh Cát Vũ, rồi chồng lên nhau, hư ảnh kia loé lên rồi chui vào trong cơ thể của Cát Vũ, ba người lại biến thành một.

Thuật phân thân của Mao Sơn mạnh mẽ như vậy, khiến Thần gia đang đứng ở tầng ba của biệt thự đằng xa kia sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Sao có thể chứ?

Làm thế nào mà một người có thể biến thành ba người?

Ngoài kinh ngạc ra thì Thần gia cũng rất đau lòng, lần này lại chết mười mấy tên giáng đầu sư nữa, còn có mấy tên sát thủ do ông ta thuê tới, tất cả đều bị Cát Vũ giết sạch, lại không biết phải tổn thất bao nhiêu tiền nữa đây.

Vì giết Cát Vũ mà Thần gia đã hao tâm tổn trí, liên tiếp gặp thất bại, không những không được lợi mà còn bị tổn thất nặng nề, bây giờ Thần gia đã hơi hối hận, sớm biết không thể đối địch với Cát Vũ, thì ông ta đã không khiến bản thân bị tổn thất nghiêm trọng như thế.

Nhưng Thần gia lại không cam lòng, toàn tỉnh Nam Giang hiếm có ai dám chống lại ý của ông ta, người nào thấy ông ta mà không cúi đầu chứ?

Tại sao một bảo vệ nho nhỏ của một trường đại học lại dám lên mặt cao ngạo như vậy trước mặt ông ta?

Đây là lý do tại sao Thần gia nhất quyết muốn giết Cát Vũ.

Tuy nhiên, một người kiêu ngạo như Cát Vũ, một cao thủ của có vai vế Long ở Mao Sơn không thể cúi đầu trước một người bình thường, chuyện này hoàn toàn không thể.

Cho dù Thần gia là một người tu hành có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, thì Cát Vũ cũng sẽ không khuất phục trước sức mạnh lạm dụng uy quyền như ông ta.

Lần này, Cát Vũ sử dụng Mao Sơn phân hồn thuật, tách ra rồi hợp lại, thủ đoạn này hơi đáng sợ.

Cứ thế Cát Vũ mang theo Mao Sơn Thất Tinh Kiếm và đám quỷ vật trong Tụ Linh tháp từ từ đi thẳng đến căn biệt thự nơi Thần gia ở.

Ung dung điềm đạm, thong thả bình tĩnh, Cát Vũ đã từng sợ ai đâu chứ?

Lúc trước do hắn vừa siêu độ cho hơn hai mươi mấy oan hồn lệ quỷ nên mới bị người ta lợi dụng sơ hở, lúc này Cát Vũ đã hồi phục sức khoẻ, tu vi lại mạnh mẽ nên hắn không hề sợ gì cả.

Dẫn theo rất nhiều quỷ vật, Cát Vũ đứng dưới căn biệt thự sang trọng nhìn lên ban công tầng ba, chỉ thấy Thần gia đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một điếu xì ga, sắc mặt u ám đáng sợ. Bên cạnh ông ta còn có bảy tám tên bảo tiêu, chúng đều nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt sắc bén.

Cát Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Thần gia nói: “Thần gia, ngươi còn có thủ đoạn nào nữa, hãy thi triển ra hết đi, nếu không có thì ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”

Vừa nói Cát Vũ vừa giơ cao thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay lên chỉ vào Thần gia, ánh sáng vàng trên thanh kiếm loé lên, phù văn lưu chuyển, vô cùng sinh động làm toát lên một tinh thần bất khuất.

Mặc dù Thần gia sợ hãi nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ nặng nề nói: “Cát Vũ, đừng vui mừng quá sớm, ta đã nói rồi, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay ta, đêm nay chúng ta nhất định phải có một người chết, và người đó chính là ngươi!”

“Nhưng xem tình hình hiện tại, người chết phải là ngươi mới đúng chứ nhỉ?” Cát Vũ cười khẩy.

“Thật sao? Chúng ta thử xem?” Thần gia nở nụ cười ảm đạm, chợt vỗ vỗ tay, lại thấy một người đàn ông đột ngột đi ra khỏi rừng cây bên hông biệt thự.

Ngay khi bóng người này vừa di chuyển, cây cối xung quanh phát ra âm thanh rào rào. Cát Vũ lập tức cảm thấy có một luồng khí tức cực âm đang bay về phía mình. Chắc chắn kẻ này thường xuyên tiếp xúc với các loại âm tà vật trong nhiều năm, nên mới có âm khí nồng nặc như thế, Cát Vũ hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của người sống trên cơ thể ông ta.

Cát Vũ nhanh chóng di chuyển ánh mắt đến người kia, ông ta ăn mặc như một hoà thượng, khoảng sáu mươi tuổi, trên mặt dán đầy kinh chú, u ám rất đáng sợ