Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 288




Nhiều người nói rằng ở những nơi độc vật thường lui tới, trong vòng bảy bước có thể tìm được một loại thảo dược giải độc.

Ở những nơi có nhiều độc vật sinh sống, do thường xuyên di chuyển nên một số thứ tiết ra từ cơ thể sẽ nhiễm vào cỏ cây, sẽ hình thành nên chức năng giải độc.

Vì huyết độc giáng trong cơ thể của Tô Mạn Thanh được tinh luyện từ ​​những độc vật này, nên việc sử dụng xác chết của chúng hoá thành bột để giải độc là có đạo lý.

Với trái tim thấp thỏm không yên, Cát Vũ đổ hỗn hợp vào cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mạn Thanh.

Con người là nguyên khí của vạn vật, máu của con người vốn là đặc biệt, hơn nữa Cát Vũ là người tu hành, nên trong máu của hắn có chứa linh lực, có thể giúp cho dược lực phát huy tác dụng tốt hơn.

Rốt cuộc có hiệu quả hay không, Cát Vũ không hề có lòng tin vào chính mình.

Chỉ có thể hy vọng những gì sư phụ nói là đúng, nếu không nhất định Tô Mạn Thanh sẽ chết.

Giờ phút này, Cát Vũ không nghĩ tới điều gì cả, chỉ hy vọng Tô Mạn Thanh sẽ tỉnh lại.

Sở dĩ cô bị trúng chiêu đều là tại bản thân hắn, nhất định phải cứu sống cô, cho dù cả tính mạng hắn cũng không cần.

Ngay khi thuốc này vừa đổ vào miệng Tô Mạn Thanh, chưa đầy hai phút sau Tô Mạn Thanh đã phản ứng lại, thân thể bắt đầu co quắp, làn da đỏ như máu trên người cũng bắt đầu từ từ trở lại bình thường.

Điều này khiến Cát Vũ không khỏi lo lắng, làn da trở lại bình thường chỉ có hai khả năng, thứ nhất là chất độc đã hoàn toàn phát tán khắp cơ thể, và cơ thể bắt đầu thối rữa.

Tình huống thứ hai là thi độc đã được hoá giải nên làn da mới trở lại như ban đầu.

Cát Vũ lo lắng bất an, không biết tình huống hiện tại của Tô Mạn Thanh là gì.

Sau khi làn da của Tô Mạn Thanh trở lại bình thường, đột nhiên cô phát ra tiếng r3n ri đau đớn, hai tay bám chặt lấy mặt đất, móng tay cắm sâu vào lòng đất.

Cát Vũ chỉ có thể nhìn, không biết làm gì cả, nhìn bộ dạng vô cùng đau đớn của Tô Mạn Thanh, Cát Vũ cảm thấy rất đau lòng, đây đều là vì chính hắn mà cô mới phải chịu khổ như vậy.

Vũng vẫy một hồi, đột nhiên toàn thân Tô Mạn Thanh thả lỏng, hai mắt mở to, cũng không có động tĩnh gì.

Điều này khiến Cát Vũ hoảng sợ, nhanh chóng nắm lấy bả vai của cô, gọi to: “Mạn Thanh... Mạn Thanh!”

Nhưng Tô Mạn Thanh lại không có phản ứng gì, cứ nằm thẳng đơ như vậy, không hề nhúc nhích.

Xong rồi, kết thúc rồi… Xem ra bột độc kia không thể hoá giải huyết độc giáng trong cơ thể Tô Mạn Thanh, cô đã chết vì độc phát tác rồi.

Cát Vũ sững sờ một hồi, không thể chấp nhận được sự thật này, lòng đau như dao cắt.

Đột nhiên, trong đầu Cát Vũ hiện lên tên của một người, đó chính là Củng Hồng Thần, ông trùm thế giới ngầm của tỉnh Nam Giang, Thần gia! Chắc chắn chuyện này là do lão già kia đã tìm người làm, mục đích là muốn gi3t ch3t hắn, vì muốn để hắn chết mà đối phương thật sự rất lao lực tâm cơ.

Nếu trong hai lần trước Thần gia tìm người đối phó hắn thì vẫn còn đường để giải quyết mối hận, nhưng lần này, điều đó tuyệt đối không thể, bởi vì Thần gia đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

Có thể thương tổn hắn nhưng tuyệt đối không được thương tổn đến bạn bè và người thân của hắn, làm như vậy chỉ có một con đường, đó là phải chết!

Tuy nhiên, đúng lúc này, thân thể của Tô Mạn Thanh đã trở nên cứng ngắc lại đột nhiên cử động, Cát Vũ giật mình, hắn quay đầu lại nhìn Tô Mạn Thanh.

Lúc này Tô Mạn Thanh đột ngột ngồi bật dậy, vừa há miệng liền phun ra một cục máu đen lớn.

Cát Vũ hoảng sợ, vội vàng né sang một bên, cục máu mà Tô Mạn Thanh phun ra giống như óc đậu phụ, rơi xuống đất mà không hề chảy xuôi, thậm chí còn động đậy. Cát Vũ cẩn thận nhìn kỹ thì thấy bên trong cục máu ấy có rất nhiều con bọ nhỏ đang bò lúc nhúc.

Tô Mạn Thanh vừa nôn ra lại nôn liên tiếp không dừng lại được, lúc đầu là cục máu đen, sau đó là máu đen thẫm, rồi đến màu đỏ tươi, sau khi phun ra mấy ngụm máu, Tô Mạn Thanh lại mềm nhũn ngã vật ra đất. Cát Vũ vội vàng đi qua, thò tay thăm dò mạch đập của cô, mặc dù mạch tượng rất yếu nhưng ổn định, xem ra đã giữ được mạng rồi.

Vậy là sư phụ đã nói đúng, xác chết của ngũ độc cổ có thể hoá giải huyết độc giáng.

Tô Mạn Thanh nôn ra nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ không thể tỉnh lại trong chốc lát, Cát Vũ vội vàng lấy ra mấy viên thuốc bổ khí ngưng huyết, nhét tất cả vào miệng Tô Mạn Thanh.

Sau đó, khi Cát Vũ nhìn lại đống máu mà Tô Mạn Thanh phun ra, hắn không khỏi giật mình, chỉ trong tích tắc mà đám bọ nhỏ trong cục máu đông đã to hơn gấp mười lần, chúng tham lam hút hết đống máu mà Tô Mạn Thanh vừa nôn ra kia.

Đây rõ ràng cũng là những ký sinh trùng đã ở trong cơ thể Tô Mạn Thanh trước đó, khiến Cát Vũ cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Tà thuật Đông Nam Á thật sự là tà môn, không chỉ tà môn mà còn khiến người ta ghê tởm.

Đây đều là những ám chiêu đánh lén sau lưng người khác, ai ai cũng khinh thường.

Kế tiếp, Cát Vũ lại lấy ra mấy lá bùa đánh về phía những cổ giáng đó.

Một ngọn lửa màu xanh lam bùng cháy lên, thiêu đốt tất cả những cổ giáng đang cắn nuốt máu kia, tiếng nổ tanh tách, trong lúc chúng bị thiêu đốt, những tiếng chi chi đầy đau khổ không ngừng kêu lên vang vọng từ trong ngọn lửa ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, nơi đó đã bị cháy thành một màu đen, đương nhiên bùa ly hỏa này không phải ngọn lửa bình thường, nếu là ngọn lửa thường thì sẽ không thể đốt chết cổ giáng.

Đột nhiên, Cát Vũ lại nhận ra một vấn đề khác, nếu kẻ hạ giáng đầu thuật có thể khống chế được Tô Mạn Thanh giết hắn, thì rất có thể kẻ đó đang ở gần đây, vì nếu cách xa quá, trừ khi hắn ta có tu vi cao hơn sư phụ thì mới có thể khống chế được thần thức của Tô Mạn Thanh.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ lại cảm thấy ớn lạnh, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay khẽ chớp nhoáng, hắn lập tức thu lại những thanh kiếm nhỏ kia, liếc nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói: “Ta biết ngươi chính là giáng đầu sư Đông Nam Á, chuyên lén giở thủ đoạn sau lưng hại người, có gan thì hãy ra đây khoa tay múa chân với ông nội ngươi đây, xem ông nội ngươi có đánh cho ngươi sợ vãi phân ra không!”

Có một cơn gió thổi qua rừng cây, lá cây kêu rào rào nhưng mãi vẫn không có kẻ nào đáp lại.

Đúng lúc này, không biết từ đâu truyền đến một tiếng hừ đầy lạnh lùng, sau đó một cái bóng vụt qua rồi lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cát Vũ định đuổi theo, nhưng nghĩ đến Tô Mạn Thanh còn đang nằm ở đây, trong lòng không yên nên đành phải từ bỏ.