Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 284




Vương Hạo đích thân tiễn Cát Vũ đi.

Lúc này, thái độ của Vương Hạo đối với Cát Vũ đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Lúc trước hắn ta rất khinh thường Cát Vũ, bây giờ lại tôn thờ Cát Vũ như thần thánh. Sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Cát Vũ, hắn ta cảm thấy vô cùng căng thẳng khi ở bên cạnh hắn, hai chân run lên và phải gắng sức mới đứng vững.

Sau khi Cát Vũ lên xe thì nhắm mắt tu luyện, Vương Hạo và tài xế lái xe tiễn Cát Vũ trở về Giang Thành.

Thực ra sau khi về, Cát Vũ cũng không có việc gì quá quan trọng phải làm, nếu muốn phải làm thì đó chính là trở về luyện hoá mấy viên quỷ đan. Mấy trăm con lệ quỷ trong toà nhà Dương Lâu bị phong ấn trong Tụ Linh tháp, đều là những quỷ vật không thể siêu độ, hoặc chúng sẽ bị hồn bay phách tán, hoặc sẽ luyện hoá chúng thành quỷ đan, không có cách thứ ba.

Đánh cho chúng hồn bay phách tán thì đúng là phí của trời, Cát Vũ chỉ có thể luyện chế thành quỷ đan để gia tăng tu vi cho bản thân.

Phương pháp luyện hóa yêu vật thành quỷ đan để gia tăng đạo hạnh cho bản thân, chính là phương pháp độc nhất vô nhị của Mao Sơn, những môn phái còn lại đều không biết. Nhưng nếu cứ ở lại Mao Sơn thì chắc chắn sẽ không thể bắt được nhiều quỷ vật, họ chỉ có thể xuống núi đến các địa phương khác mới gặp được cơ duyên như thế. Đây là lý do tại sao trên giang hồ lại lưu truyền nhiều câu chuyện về các đạo sĩ Mao Sơn bắt quỷ.

Bọn họ bắt quỷ giúp người, đồng thời cũng là để nâng cao tu vi cho bản thân.

Mà trường hợp bắt một lúc mấy trăm con lệ quỷ như Cát Vũ thì chắc chắn rất hiếm, ít nhất Cát Vũ chưa từng nghe sư phụ nhắc đến bao giờ.

Trong suốt mười mấy năm hắn đi theo sư phụ, cũng chỉ gặp lác đác vài con quỷ vật, làm gì có cơ hội gặp mấy trăm con lệ quỷ như vậy chứ.

Việc luyện hoá mấy trăm con lệ quỷ thành quỷ đan là một công trình rất lớn, mỗi lần Cát Vũ chỉ luyện hoá được mấy chục con quỷ vật, nếu luyện hoá toàn bộ số lệ quỷ này, thì chắc chắn tu vi của hắn sẽ đột phá lên chân nhân chi cảnh.

May mà Cát Vũ có rất nhiều tiền, vì vậy hắn không phải lo lắng về chi phí của việc mua các loại thảo dược để luyện chế quỷ đan.

Lý do Cát Vũ từ chối lời mời của hai anh em nhà họ Tr4n, ngoài nguyên nhân này thì hắn còn không muốn tiếp xúc quá nhiều với hai người họ, dù sao thì hắn cũng chẳng thích họ cho lắm.

Cát Vũ không muốn ở thêm một phút giây nào với những kẻ mà hắn coi thường, đó là một sự lãng phí thời gian.

Xe đưa Cát Vũ đến cổng của khu dân cư Cổ Lan, Vương Hạo xuống xe, liên tục cảm ơn Cát Vũ bằng một thái độ vô cùng kính cẩn, sau đó mới lên xe rời đi.

Khi hắn trở lại căn phòng thuê ở khu dân cư Cổ Lan, không có Tô Mạn Thanh ở đây, hắn cảm thấy thật trống trải.

Tất cả đều tại lão già Thần gia đó gây ra, Cát Vũ đã vạch sẵn một kế hoạch, đợi sức khoẻ mình hồi phục thêm, sau khi luyện chế thêm vài viên quỷ đan, thì hắn sẽ đi tìm tên Thần gia, có thù báo thù, có oán báo oán, Cát Vũ thề sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Nếu ngươi không động đến ta thì ta sẽ không động đến ngươi, nếu ngươi động đến ta thì đành phải nhổ cỏ tận gốc vậy.

Đêm hôm đó, Cát Vũ đã luyện chế một viên quỷ đan, sau khi nuốt vào, tu vi của hắn là tăng lên một ít, ngay cả vết thương trên người cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Liên tục hai ba ngày đều không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày Cát Vũ đều tới tòa nhà Dương Lâu để quét sạch một phần âm sát khí bên trong đó, buổi tối về thì lại luyện hoá mấy chục con lệ quỷ thành quỷ đan, cuộc sống cũng tương đối an nhàn. Bên phía Thần gia cũng không có động tĩnh gì, Cát Vũ nghĩ có lẽ sau hai lần liên tiếp đối phó với hắn thất bại, nên ông ta đã sợ rồi.

Lần thứ hai là thảm nhất, mười mấy tên giáng đầu sư Đông Nam Á, còn có cả năm sáu tên sát thủ cầm súng bắn lén đều bị thất lão của đại hình đường Long Hổ Sơn gi3t ch3t, toàn quân bị tiêu diệt.

Mà tất cả những chuyện này, Thần gia hẳn là không biết, nhất định ông ta cho rằng chính Cát Vũ đã giết những người đó. Vậy Thần gia phải tự mình cân nhắc xem liệu ông ta có khả năng chống lại Cát Vũ hay không, đã có rất nhiều người đến nhưng lại quay về công cốc, nhất định không phải là chuyện đơn giản.

Nhưng nếu Thần gia thực sự sợ hắn, tại sao lại không nhờ người tới cầu xin giải hòa, nếu như Thần gia muốn làm hòa với Cát Vũ, thật ra rất đơn giản, chỉ cần bảo Đàm gia đến nói rõ ràng với Cát Vũ, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết rồi.

Thế nhưng Thần gia vẫn chẳng có động tĩnh gì, tình hình này hơi kỳ lạ.

Thực ra Cát Vũ cũng lờ mờ nhận thấy người như Thần gia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Một nhân vật có máu mặt ở tỉnh Nam Giang như ông ta, mà đã phải chịu tổn thất nặng nề như thế, nếu bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi chỉnh đốn thì sau này còn mặt mũi nào ở lại tỉnh Nam Giang nữa chứ?

Nhưng điều mà Cát Vũ không ngờ là Thần gia hành động quá nhanh, nghĩ ra một thủ đoạn vô cùng ác độc để hãm hại Cát Vũ.

Ba ngày sau, vào một buổi chiều nhá nhem tối, Cát Vũ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đó là của Tô Mạn Thanh gọi tới, cô hỏi Cát Vũ đang ở đâu. Lúc đó Cát Vũ đang đi tới cổng của toà nhà Dương Lâu, dự định sẽ tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ âm sát chi khí bên trong.

Mấy ngày nay hắn vẫn bận rộn suốt và vẫn chưa gặp Tô Mạn Thanh. Bất chợt nhận được điện thoại từ cô, nên Cát Vũ hơi ngạc nhiên hỏi cô có chuyện gì. Tô Mạn Thanh hơi ngượng ngùng nói đã mấy ngày không nhìn thấy hắn, nên muốn gặp mặt, cô còn mua cho hắn hai bộ quần áo để Cát Vũ mặc thử xem có vừa vặn không.

Hắn chỉ có hai bộ đồng phục bảo vệ, cứ đổi đi đổi lại, có lẽ Tô Mạn Thanh không chịu được nữa nên mới mua cho hắn hai bộ.

Cô gái này cũng có lòng quá, Cát Vũ thầm nghĩ.

Cát Vũ không muốn để Tô Mạn Thanh đến tòa nhà Dương Lâu, tuy quỷ vật ở nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dù sao cũng đã bị chúng chiếm giữ cả trăm năm, âm sát chi khí đã ngấm vào từng tấc đất, nên chắc chắn người bình thường đến đây cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Vì vậy, Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đã hẹn sẽ gặp nhau tại ký túc xá bảo vệ, hắn lập tức rời khỏi toà nhà Dương Lâu đi về phía đó.

Nhưng không ngờ Cát Vũ vừa rời khỏi tòa nhà chưa được bao lâu, khi vừa đến khu rừng nhỏ, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình, đúng là Tô Mạn Thanh.

Hắn thầm nghĩ sao cô nhóc này lại đột nhiên tìm đến nơi này thế.

Tô Mạn Thanh cũng nhìn thấy Cát Vũ từ xa, cô gọi Vũ ca rồi chạy nhanh về phía hắn.

“Chung Cẩm Lượng nói cho ta biết, hắn nói dạo này hễ trời vừa tối là ngươi lại đến chỗ này, cho nên ta đến đây tìm ngươi.” Tô Mạn Thanh cười tinh quái.

Nói rồi Tô Mạn Thanh bất ngờ mở rộng vòng tay ôm Cát Vũ, cười nói: “Vũ ca, mấy ngày rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi, ôm một cái nào.”