Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 283




Những chuyện này xảy ra liên tiếp khiến hiện giờ Chu Nhã Đình còn chưa phản ứng kịp. Đám người vừa rồi còn như hổ rình mồi, đòi đánh đòi giết, thế mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành hoà hợp êm ấm, sát khí đằng đằng trong mắt Bảo gia đã biến thành ngoan ngoãn, ăn nó khép nép cùng với việc cầu xin cô tha thứ, nên Chu Nhã Đình chưa thể tiếp nhận được. Cô sững sờ nhìn Bảo gia rồi lại rụt rè nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ nói: “Cô Chu, là Hứa Hán Bảo đã vô lễ với cô, muốn xử lí như thế nào cô cứ nói thẳng với ông ta là được, ta sẽ làm chủ cho cô. Cô yên tâm, sẽ không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của cô đâu.”

Chu Nhã Đình hít một hơi thật sâu, cảm thấy Cát Vũ lúc này thật cao lớn vĩ đại, như thể dù có chuyện gì phức tạp đến đâu, nhưng hễ vào tay hắn là lại giải quyết dễ dàng ngay.

Cho dù hai người nhà họ Tr4n không tới, Cát Vũ vẫn hoàn toàn có thể đánh bại Bảo gia.

Sau khi im lặng một hồi, cuối cùng Chu Nhã Đình khẽ nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu hiểu lầm đã được hoá giải thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”

Bảo gia vô cùng kích động, vội vàng cúi đầu trước Chu Nhã Đình, cảm tạ nói: “Cảm tạ cô Chu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, một người có trí tuệ như vậy thật sự khiến Hứa mỗ đây xấu hổ quá.”

Ngay lập tức, Bảo gia quay lại cúi đầu với Cát Vũ, nói: “Cảm tạ Cát tiên sinh đã giơ cao đánh khẽ, hôm nay có thể kết bạn với nhân vật như Cát đại sư đây, thật sự là phúc ba đời của Hứa mỗ ta.”

“Ha ha ha... Lão Hứa, chỉ cảm ơn suông thôi không có tác dụng gì đâu, ngươi phải bày tiệc, sau đó tự phạt ba ly rượu để cảm tạ Cát Vũ đã thủ hạ lưu tình mới đúng. Vừa rồi chiếc nĩa kia của Cát Vũ chỉ hơi lệch đi thôi là cái mạng nhỏ này của ngươi sẽ không còn nữa đâu.” Tr4n lão đại bắt đầu giúp Hứa Hán Bảo giảng hoà.

“Chắc chắn phải như thế rồi… Chọn ngày chi bằng làm liền, Hứa mỗ sẽ làm chủ, mời Cát đại sư và cô Chu đến dự tiệc để nhận lỗi với hai vị.” Bảo gia lễ phép nói.

“Không cần thiết phải uống rượu nhận tội đâu, ta cũng đã ăn uống no say rồi, còn có chuyện khác phải làm, sẽ không ở lại lâu nữa.” Cát Vũ trầm giọng nói.

“Cát đại sư, nể mặt đi mà. Chúng ta đã lâu không gặp, lần trước vẫn chưa kịp cảm tạ đàng hoàng chuyện ngài đã giúp nhà họ Tr4n, lần này nói sao cũng phải uống vài chén với hai anh em ta chứ.” Tr4n lão đại nói.

“Ta rất bận, không có thời gian, các người đi trước đi, hôm khác ta sẽ tới nhà thăm hỏi.” Cát Vũ đã bắt đầu ra lệnh đuổi khách.

Tr4n lão đại cũng là người thông minh, Cát Vũ không muốn đi nên đương nhiên không dám ép, Tr4n lão đại lễ phép nói: “Được rồi, xem ra Cát đại sư thực sự có việc quan trọng phải làm, vậy thì bọn ta sẽ không làm phiền nữa, Cát đại sư có thời gian nhớ đến nhà họ Tr4n ta một chuyến đấy.”

Cát Vũ im lặng gật đầu, ngay lập tức, hai vị nhà họ Tr4n và đám người Bảo gia cũng ỉu xìu rời khỏi đó.

Khi ra đến cửa, Bảo gia không quên quay đầu lại cúi chào Cát Vũ, sau đó đóng cửa rời đi.

Đến bây giờ, cuối cùng trò hề này cũng đã kết thúc tốt đẹp.

Khi họ rời đi, Tr4n lão đại và Tr4n lão nhị vẫn không ngừng mắng nhiếc Bảo gia, nếu không có hai người họ ở đó thì lần này chắc chắn Bảo gia sẽ chết thảm rồi.

Bảo gia cũng biết Cát Vũ lợi hại, nên đương nhiên cũng vô cùng biết ơn hai vị nhà họ Tr4n.

Bảo gia cũng đã bị đánh, hai vị nhà họ Tr4n lại được dịp lên mặt khoe khoang trước mặt Bảo gia một phen, cảm thấy họ có mối quan hệ rất tốt với Cát Vũ, chuyện này thật sự là vô cùng tốt đẹp.

Sau khi tất cả đã đi hết, Chu Nhã Đình và Vương Hạo đang bị doạ cho choáng váng đều thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là Vương Hạo, ngay từ đầu hắn ta chẳng xem Cát Vũ ra gì, thậm chí còn khinh thường hắn, cho rằng Cát Vũ chỉ là một kẻ lừa đảo, không ngừng mỉa mai hắn. Hiện giờ trong lòng hắn ta nghĩ mà sợ hãi không thôi, không ngờ Cát Vũ lại là nhân vật có bản lĩnh thông thiên ở tỉnh Nam Giang như thế, chỉ tuỳ tiện nói một câu đã có thể khiến người khác chết không có chỗ chôn.

Hai vị nhà họ Tr4n vô cùng cung kính với Cát Vũ, thảo nào hắn ta lấy ra nhiều tiền như vậy mà Cát Vũ cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Ngay cả nhà họ Tr4n cũng tôn thờ Cát Vũ như khách quý thế kia, vậy chút tiền cỏn con ấy của hắn ta là cái thá gì chứ.

“Cát tiên sinh… lần này thật sự cám ơn ngươi, trong ngày hôm nay ngươi đã cứu ta hai lần, ta thật sự không biết nên cảm tạ thế nào mới phải.” Chu Nhã Đình bước tới nắm chặt lấy tay Cát Vũ, xúc động nói.

“Cô Chu khách sáo rồi, chỉ là chút chuyện vặt thôi. Cô đã bị con tiểu quỷ kia quấy phá lâu như thế, sức khoẻ vẫn còn suy yếu, trong khoảng thời gian này cô hãy nghỉ ngơi cho khoẻ. Ta có mấy viên đan dược bổ khí ngưng huyết, là do ta tự luyện chế, mỗi ngày cô ăn một viên sẽ giúp khôi phục sức khoẻ rất nhanh.” Nói xong, Cát Vũ lấy từ trên người ra một cái bình thuỷ tinh, bên trong có mấy viên đan dược màu nâu, đưa tới trước mặt Chu Nhã Đình.

“Ta còn có việc khác phải làm nên không ở lại lâu nữa, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.” Cát Vũ mỉm cười với Chu Nhã Đình, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra khỏi tay của cô, rồi đi về phía cửa.

Ngay sau khi Cát Vũ rời đi, Chu Nhã Đình liền có cảm giác không nỡ, người đàn ông bí ẩn này, một người đàn ông có sức mạnh vô biên, cứ thế xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Ngay lúc ấy, Chu Nhã Đình có cảm giác như mình đã bỏ lỡ chuyện quan trọng cả đời vậy.

Cảm giác này đột ngột và rất mạnh, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

“Cát… Cát tiên sinh… Ta… ta tiễn ngài…” Vương Hạo vẫn đứng ngây ngốc ở đó, lúc này bị doạ đến mức nói chuyện lắp ba lắp bắp, nhìn thấy Cát Vũ định đi thì vội vàng bước lên nói.

Cát Vũ liếc nhìn Vương Hạo, sau đó mới nhớ ra mình đang ở tỉnh Nam Giang, cần phải có người tiễn nên gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi về phía cửa, Chu Nhã Đình nhìn bóng lưng của Cát Vũ, không khỏi thốt lên: “Cát tiên sinh…”

“Còn có chuyện gì à?” Cát Vũ quay lại nhìn cô.

“Khi nào chúng ta có thể gặp lại nhau vậy?” Chu Nhã Đình xúc động nói.

“Ta đã nói rồi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Cô phải nhớ rõ bỏ hết tài sản, tích luỹ phúc báo, nếu không chỉ e là chúng ta sẽ không có ngày gặp lại.” Cát Vũ trịnh trọng nói.

Nói xong những lời này, Cát Vũ bước đi thẳng, để lại Chu Nhã Đình đang đứng ngẩn người ở đó.