Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 282




Bảo gia cứ sững sờ đứng đó, không biết phải làm sao, thuộc hạ cũng quay lại nhìn ông ta, không biết có nên ra tay tiếp nữa hay không đây.

Nhưng nhìn tình cảnh này, chắc chắn là không thể ra tay được rồi.

So với Bảo gia thì Chu Nhã Đình và Vương Hạo còn thấy khó tin hơn.

Chu Nhã Đình và Vương Hạo đều biết một ít về hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Cát Vũ.

Thân phận của hai người này không hề đơn giản, hiện tại đều là người nắm quyền lãnh đạo của tập đoàn Tr4n Thị, hơn nữa còn là con trai cả và con trai thứ của Tr4n Nhạc Thanh, người sáng lập tập đoàn Tr4n Thị. Giá trị của nhà họ Tr4n có vị trí cao trong toàn bộ Hoa Hạ này.

Chu Nhã Đình không thể hiểu được tại sao hai ông lớn này lại rất cung kính với Cát Vũ như thế, thậm chí còn có vẻ nịnh bợ nữa.

Cát Vũ nhìn về phía Tr4n lão đại và Tr4n lão nhị, thản nhiên nói: “Gần đây ta rất bận, cứ bôn ba suốt nên không đến thăm ông cụ được, dạo này ông cụ có khoẻ không?”

“Khoẻ, rất khoẻ ạ. Hiện tại ông cụ vẫn thường đi bộ trong sân, lúc rảnh rỗi thường đánh Thái Cực Quyền, sức khoẻ càng ngày càng tốt. Ông cụ vẫn nhắc đến ngài mãi, ta định gọi điện cho ngài nhưng ông cụ không cho, sợ quấy rầy ngài. Ngài có rảnh thì đến nhà họ Tr4n làm khách đi, ông cụ rất nhớ ngài đấy.” Tr4n lão đại nói.

Ông ta cố ý nhắc đến Tr4n Trạch San con gái của Tr4n lão tam, xem ra có ý đồ tác hợp mối quan hệ với Cát Vũ, nhà họ Tr4n cũng muốn sau này sẽ ôm cái đùi của hắn, đương nhiên trong tương lai sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Lúc đó công trường bị cương thi gây rối, nếu Cát Vũ không ra mặt thì nhà họ Tr4n đã thiệt hại nặng nề, nhưng Cát Vũ lại không nhận xu nào cả.

Cho dù là bản lĩnh hay thái độ làm người của Cát Vũ, thì nhà họ Tr4n đều vô cùng bội phục hắn, Tr4n lão thái gia cũng ước gì Cát Vũ và Tr4n Trạch San có thể ở bên nhau mãi.

Thực ra Cát Vũ không thích Tr4n lão đại và Tr4n lão nhị lắm, hai người này đều là kẻ tiểu nhân nịnh hót. Lúc trước, trong lần đầu tiên Cát Vũ đến nhà họ Tr4n, hai người này đã chế giễu Cát Vũ rất nhiều, nếu không phải hắn giở chút bản lĩnh kinh sợ đến họ, thì lúc ấy Cát Vũ cũng sẽ bị làm cho bẽ mặt.

So với hai người này, Cát Vũ cảm thấy Tr4n lão tam điềm tĩnh hơn, ông ta cũng chính là cha của Tr4n Trạch San.

Lúc này, Bảo gia sững sờ nuốt một ngụm nước bọt, bước lên phía trước, thận trọng hỏi: “Hai vị sếp Tr4n, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Các ngươi hãy nói với ta vị tiểu ca trước mắt này là…”

“Đúng vậy, mau nhận lỗi với Cát đại sư đi, ngươi thật sự gặp may rồi đấy, nếu bọn ta không đi theo ngươi thì trong trường hợp may mắn nhất, ngươi cũng sẽ phải nằm viện vài tháng.” Tr4n lão nhị cũng thở phì phì nói.

“Không phải chứ… Rốt cuộc Cát đại sư này là ai vậy?’ Bảo gia vẫn đực mặt ra.

“Lúc đó ở Thái Bình trấn, tên nhóc ngươi cũng tham gia mà, lúc đó ngươi cũng đặt cược rất lớn, nhanh như vậy đã quên rồi à?” Tr4n lão đại nhắc.

Vừa dứt lời, Bảo gia đã quay đầu nhìn Cát Vũ, cẩn thận nhìn hắn, không khỏi hít một hơi lạnh. Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!

Cuối cùng Bảo gia cũng nhận ra, nhân viên bảo vệ nhỏ bé trước mặt ông ta chính là người thanh niên bí ẩn đã giành ngôi vị cao nhất trong cuộc thi võ thuật ngày hôm đó, hắn chính là người đã đánh bại cao thủ vô song Hồ Tấn Dương chỉ trong vòng ba chiêu kia.

Đúng vậy, chuyện này hoàn toàn không thể sai được. Lúc trước ông ta đã ngồi ở vị trí gần sát hàng đầu nên tuyệt đối không thể nhận sai người được.

Nghĩ đến bản lĩnh của Cát Vũ ngày đó, bắp chân của Bảo gia run lên, trong lòng không khỏi sợ hãi, đúng như lời của hai người nhà họ Tr4n, nếu như vị Cát đại sư này ra tay, thì cho dù gấp ba lần số người ở đây cũng không thể thắng được hắn.

Bản lĩnh của người ta đã đạt đến tiêu chuẩn võ đạo tông sư, chỉ cần giơ tay nhấc chân là đã có thể lấy tính mạng người khác, xông lên chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Bảo gia sững sờ nhìn Cát Vũ, hít vào một hơi lạnh, run giọng nói: “Cát… Cát đại sư, bọn ta thật sự là có mắt như mù, người một nhà mà lại đánh nhau, vừa rồi là ta không đúng, ta xin thành thật nhận lỗi với Cát đại sư.”

“Ai là người một nhà của ngươi vậy? Ngươi xứng làm người một nhà với Cát đại sư sao?” Tr4n lão đại cũng tức giận quát.

Thật to gan, ngay cả khách quý của nhà họ Tr4n mà cũng dám ra tay. Nếu hôm nay Bảo gia thật sự ra tay với Cát đại sư, thì nhà họ Tr4n cũng sẽ không tha cho ông ta, lập tức trở mặt ngay tại chỗ.

So với những người bạn như Bảo gia, tất nhiên Cát Vũ quan trọng hơn nhiều.

“Đúng đúng đúng… Ta nào dám là người một nhà với Cát đại sư. Tóm lại, hôm nay là do người của Hứa mỗ ta không đúng, ta sẽ nhận lỗi. Cát đại sư nói đi, xử trí thế nào cũng được, hôm nay ta xin nhận.” Bảo gia cung kính nói.

Cho dù là Cát Vũ xuất phát từ một võ học tông sư hay có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Tr4n, thì Hứa Hán Bảo cũng không dám trở thành kẻ thù của Cát Vũ, đó hoàn toàn là tự tìm cái chết mà.

“Bảo gia, chuyện hôm nay ngươi đã làm thật sự không hợp đạo lý. Cô Chu đã mệt nhọc cả ngày rồi, ngươi cứ nhất định phải mời cô ấy đi uống rượu nữa. Người ta đã không chịu mà ngươi còn mạnh bạo dẫn người đến tận cửa, hơn nữa đối phơng còn là một cô gái chân yếu tay mềm, một người kệch cỡm thô lỗ như ngươi dẫn nhiều người đến đây bắt nạt người ta, như vậy có vẻ vang hay không?” Cát Vũ vẫn chưa nguôi giận, đùng đùng ép hỏi.

Mồ hôi lạnh trên mặt Bảo gia thi nhau tuôn rơi, vội nói: “Đúng, đúng, đúng... Cát đại sư dạy chí phải, Hứa mỗ ta không phải là người mà, sau này nhất định ta sẽ không bao giờ ỷ thế hiếp người nữa…”

“Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi hãy hỏi cô Chu xem có tha thứ cho ngươi hay không kìa. Sở dĩ ta ở đây chờ ngươi, là vì muốn nhìn xem ngươi là ai mà lại ngang ngược hống hách đến vậy.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Bảo gia lại gật đầu lia lịa, quay người đi đến bên cạnh Chu Nhã Đình, cúi đầu sát đất, lễ phép nói: “Cô Chu, Hứa mỗ thật sự đã quá thô lỗ rồi, mong cô Chu hãy tha thứ cho. Để biểu đạt thành ý, Hứa mỗ ta sẽ xuất ra năm nghìn vạn để đầu tư cho cô đóng phim, mong cô Chu rộng lượng bỏ qua cho.”