Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 278




Tên cầm đầu bình tĩnh đi đến bên cạnh Chu Nhã Đình, lịch sự nói: “Chào cô Chu, ta là người của Bảo giao, cô có thể gọi ta là Vu Long, Bảo gia kêu ta qua đây mời cô đi theo ta một chuyến.”

Người đàn ông này nói với vẻ mặt cương quyết.

Vương Hạo bước tới, nịnh nọt nói: “Vu đại ca, ngài yên tâm, ta sẽ bảo Đình Đình lập tức trang điểm thay quần áo rồi đi ngay, ngài thấy thế nào?”

Vừa nói, Vương Hạo vừa đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai Vu Long, có lẽ Vu Long không quen được với bộ dạng ẻo lả này của hắn ta, nên tỏ vẻ chán ghét đưa tay ra hất đi, vừa vặn trúng ngay mặt của Vương Hạo, khiến mặt hắn ta bị sưng tấy.

“Ta đang nói chuyện với cô Chu, ai cho ngươi xen vào!” Vu Long tức giận nói.

Đây là ra oai với Chu Nhã Đình, giết gà dọa khỉ. Chu Nhã Đình thấy Vu Long đánh người nên sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: “Sao… sao các ngươi lại đánh người?”

Những người xung quanh Vu Long đột nhiên cười ha hả, giống như đánh người đấy, thì sao nào? Lão tử chưa giết người là may lắm rồi.

“Không cần phải sửa soạn đâu, Bảo gia đã đợi rất lâu, sắp hết kiên nhẫn rồi, hy vọng cô Chu mau theo bọn ta đi qua đó.” Vu Long nói.

“Hôm nay ta thấy không khỏe lắm, hay là để hôm khác đi.” Khi Chu Nhã Đình nhìn thấy Vu Long, mặc dù rất sợ nhưng cô cũng không thích cách làm việc của hắn ta, thật là hống hách và vô lý.

Dù thế nào, Chu Nhã Đình cũng là một ngôi sao lớn, đã gặp rất nhiều những doanh nhân giàu có ở thủ đô, nhưng chưa từng thấy người nào như Bảo gia.

Chỉ là một tên côn đồ chưa va chạm với xã hội nhiều, nếu là ông trùm chân chính thì tuyệt đối sẽ không giống như vậy.

Nghe Chu Nhã Đình nói thế, Vu Long nhướng mày, nặng nề nói: “Cô Chu, ta qua đây mời cô là đã nể mặt cô lắm rồi, cô đừng có mà không biết điều như thế. Cô có tâm trạng ở đây ở cùng với tên mặt trắng kia ăn cơm, chẳng lẽ không có thời gian ở với Bảo gia sao? Cô xem Bảo gia là loại người nào, cô nói không đi là không đi được sao? Còn để ông ấy đợi lâu như thế.”

Cát Vũ nghe nhắc đến mình thì thích thú đặt dao nĩa trong tay xuống, quay lại nhìn Vu Long.

Tên nhóc kia vừa nói hắn là tên mặt trắng, hắn trắng lắm à?

Cát Vũ rất muốn soi gương xem mình trắng hay không.

Tiếp theo, Chu Nhã Đình nói: “Ta cũng không hề nói Bảo gia phải đợi, ta không có nhiều thời gian rảnh, mà Bảo gia lại không nói trước, nên ta không sắp xếp được thời gian, chỉ có thể nhận lỗi thôi.”

Chu Nhã Đình cũng rất tức giận, bản thân vừa trải qua sinh tử, hiện tại đột nhiên muốn xem rốt cuộc Bảo gia có thể làm gì cô, dù sao cô ở Kinh Đô cũng mối quan hệ với vài thế lực, nếu thật sự Bảo gia muốn làm gì cô thì cần phải suy nghĩ lại.

Vì vậy, lúc này Chu Nhã Đình mới cứng miệng nói.

Vu Long nheo mắt lại, cười gằn: “Vậy là cô Chu rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt chứ gì, xin lỗi, bọn ta đành phải đắc tội rồi.”

Vu Long phất tay, bảy tám gã đàn ông to lớn bước nhanh về phía trước, định bắt Chu Nhã Đình đi.

“Các ngươi muốn gì…” Chu Nhã Đình sợ hãi, nhanh chóng lùi lại đến bên cạnh Cát Vũ, mấy tên đàn ông kia không thèm nói gì, cứ đi về phía cô.

“Chờ đã… một đám đàn ông to lớn bắt nạt một cô gái, không thấy xấu hổ à?” Cát Vũ bất ngờ lên tiếng.

“Ngươi là ai, cớ gì lại chõ mõm vào chuyện này?” Vu Long đằng đằng sát khí nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ mỉm cười, vẫy tay với Chu Nhã Đình, nói: “Nào, đến đây ngồi đi.” 

Chu Nhã Đình bối rối, vội vàng bước đến bên cạnh Cát Vũ, lo lắng nắm lấy tay hắn, lúc này người duy nhất mà cô có thể dựa vào chính là hắn, còn Vương Hạo ẻo lả kia không thể trông cậy được, mới một cái tát mà đã đánh gục hắn ta.

“Ta không thích mấy điều này. Cô Chu là bạn của ta, đang dùng bữa tối với ta, lại bị các ngươi kéo đi, các ngươi đã hỏi ta chưa? Còn nữa, cô Chu không hề muốn đi mà các ngươi cứ bắt người ta đi, quá đáng rồi đấy. Thân là đàn ông mà đi bắt nạt một cô gái, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay các ngươi luôn.” Cát Vũ nói chuyện rất có khí phách.

Vương Hạo lúc này mới vừa đứng dậy, nghe Cát Vũ nói thì hoàn toàn hoảng sợ. thằng nhóc này điên thật rồi, não bị úng thuỷ rồi, sao lại không biết sống chết như thế, đây chính là thuộc hạ của Bảo gia, một tên bảo vệ nhỏ nhoi như ngươi mà cũng dám nói với hắn ta như thế ư.

Muốn chết à?

Quả nhiên Vu Long quắc mắt nhìn về phía Cát Vũ, ánh mắt sắc nhọn như mảnh thuỷ tinh vỡ, hắn ta nhìn Cát Vũ như nhìn một người chết vậy.

“Nhóc con, xem ra ngươi định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh hùng cứu mỹ nhân phải trả giá đắt đó.” Vu Long nặng nề nói.

“Các ngươi đắc tội ta, cũng phải trả giá.” Cát Vũ kéo Chu Nhã Đình ra phía sau, Chu Nhã Đình ôm chặt Cát Vũ, thân thể cô đã hơi run lên, cô không ngờ Cát Vũ lại to gan như vậy.

Trước mặt họ có bảy tám tên côn đồ, nếu đắc tội với họ thì chắc chắn họ sẽ gi3t ch3t Cát Vũ.

“Đánh gãy hai chân hắn, ném xuống đường cho ta.” Ngay khi Vu Long vung tay, bảy tám gã đàn ông to lớn đồng loạt lao về phía Cát Vũ.

Đại chiến diễn ra rất căng thẳng, Chu Nhã Đình sợ hãi hét lên.

Mà Cát Vũ vẫn ngồi đó, không thèm đứng dậy, vớ lấy chai giấm trên bàn, đập vào người đầu tiên lao về phía mình.

Chai giấm vừa đập trúng trán đã vỡ tan thành nhiều mảnh, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, đầu hoa lên, máu chảy đầm đìa.

Sau đó, những chiếc đĩa lần lượt bị Cát Vũ ném đi. Mỗi chiếc đĩa đều tiêu diệt một kẻ thù, tất cả đều đập vào trán đối phương, và bị đập tan thành từng mảnh. Hễ ai bị đánh trúng, đều ngã trên mặt đất.

Mà từ đầu đến cuối, Cát Vũ thậm chí còn không hề rời chỗ, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Còn mấy người vẫn đứng nhìn Cát Vũ với vẻ không tin, đặc biệt là Vương Hạo luôn coi thường Cát Vũ, hắn ta đưa tay lên che miệng lại.

Trời ơi, đẹp trai quá.