Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 277




Vương Hạo rối bời ruột gan, chọc giận Bảo gia sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng, hắn ta lo lắng thúc giục: “Đình Đình, ta khuyên cô hãy đi đi, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có bị mất mát gì đâu, sao hôm nay cô lại bướng bỉnh thế?”

“Ngươi không biết đấy thôi… ngày hôm qua lúc ăn cơm, tên Bảo gia đó đã động tay động chân với ta, nhìn thật dâm tà, chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, sao ta dám đi chứ? Hay là ngươi gọi điện đến chỗ Đổng gia của Kinh Đô nhờ hắn giúp ta chuyện này được không?” Chu Nhã Đình lo lắng nói.

“Nơi này cách Kinh Đô quá xa, cho dù Đổng gia có năng lực mạnh đến đâu cũng không thể vươn tay đến đây được. Hơn nữa để thuận tiện mà Bảo gia đã thuê khách sạn gần đây, chỉ tốn mười phút đi bộ, người ta nói đến là sẽ đến, e rằng không còn kịp nữa rồi…” Vương Hạo lo lắng nói.

Cát Vũ đang ăn ở bên cạnh không để ý tình hình của hai người, đang vui vẻ ăn uống, chợt lên tiếng: “Cô Chu, nhà cô có giấm không, cho ta một ít đi.”

Chu Nhã Đình định thần lại, vội nói: “Có… có chứ, để ta đi lấy.”

Chu Nhã Đình đi về phía phòng bếp, tuy trong lòng lo lắng nhưng cô đang tiếp đãi vị khách quý của mình là Cát Vũ, hắn vừa cứu mạng cô, cho dù khó khăn đến đâu, cô nhất định sẽ tiếp đãi Cát Vũ tử tế, nói không chừng sau này còn có nhiều việc cần hắn giúp.

Vương Hạo vừa nhìn thấy Cát Vũ đã tức giận, lại thấy Chu Nhã Đình đi tìm giấm cho hắn thì đùng đùng nói: “Ăn, ăn, ăn… Ngươi chỉ biết ăn thôi hả, bọn ta đã bị lửa cháy đến nơi rồi này, ngươi còn ở đó có tâm trạng ăn à? Ăn nhanh lên rồi biến đi, sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

“Cái gì mà lửa cháy đến nơi rồi thế? Còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của cô Chu sao?” Cát Vũ vừa ăn vừa thản nhiên nói.

“Lát nữa Bảo gia của tỉnh Nam Giang sẽ phái người đến đây đón cô Chu đi, ngươi cứ ở lại thong thả ăn đi nha… Sao không nghẹn chết đi cho rồi. Thôi bỏ đi, nói với ngươi mấy lời này cũng vô dụng, ngươi chỉ là một tên bảo vệ thì biết gì chứ.” Vương Hạo khinh thường nói.

Chẳng mấy chốc, Chu Nhã Đình mang giấm đến đặt trước mặt Cát Vũ.

Cát Vũ ngẩng đầu liếc nhìn Chu Nhã Đình, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đượm nét u buồn, rõ ràng là đang lo lắng chuyện vừa rồi.

“Gặp rắc rối à?” Cát Vũ quan tâm hỏi.

“Không… không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, ta tự giải quyết được.” Chu Nhã Đình gắng gượng nói, thật ra trong lòng cô đang rất rối bời.

“Không sao, cứ nói đi, có thể ta giúp cô được thì sao.” Cát Vũ cầm lấy chai giấm, đổ lên miếng bít tết, dùng dao cắt thịt ra.

Vương Hạo ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Cát Vũ thì hết sức kinh tởm, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người vừa ăn bít tết vừa đổ giấm lên, đúng là quê mùa mà. Đã thế lúc nãy Cát Vũ còn lớn tiếng nói sẽ giúp Chu Nhã Đình, Vương Hạo càng thấy Cát Vũ thật sự rất khoác lác.

Ngay lúc đó, Vương Hạo cười khẩy: “Tên nhóc bảo vệ này, ngươi có biết người đến là ai không? Là sếp Hứa của Bảo gia danh tiếng lẫy lừng ở Nam Giang, dựa vào ngươi thì giúp ích được gì chứ? Không gây thêm rắc rối là may lắm rồi.”

Cát Vũ dừng động tác tay lại, hắn suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu nói: “Ta thật sự không biết sếp Hứa hay Bảo gia nào cả, lát nữa ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc là nhân vật ba đầu sáu tay nào.”

Nghe vậy Vương Hạo tức giận đến nỗi nói không nên lời, tự hỏi não của tên nhóc này có vấn đề rồi chăng, đã nói như thế rồi mà còn không biết thức thời, chẳng lẽ tính ở đây chờ chết à?

Sếp Hứa đâu phải nhân vật mà ai muốn gặp cũng được, ai muốn thấy là thấy hay sao.

Lúc này, ngay cả Chu Nhã Đình cũng hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Cát tiên sinh, hay là lát nữa ngươi đi trước đi, sếp Hứa này là người rất có thế lực ở tỉnh Nam Giang, ta sợ lát nữa ông ta sẽ làm hại đến ngươi.”

Cát Vũ ăn miếng thịt bò, không khỏi cười khổ, hắn chưa từng nghe nói đến Sếp Hứanày. Hắn chỉ biết đối thủ một mất một còn của hắn là Thần gia, ông trùm thế lực ngầm ở tỉnh Nam Giang, chẳng lẽ sếp Hứa này còn lợi hại hơn Thần gia ư?

“Đừng vội, ta vẫn chưa ăn xong mà, ăn xong sẽ đi cũng không muộn. Cô định đuổi ta đi à…”   Cát Vũ nhìn Chu Nhã Đình cười.

Chu Nhã Đình vội vàng lắc đầu biện hộ: “Không không không... Ý ta không phải vậy, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, ta sợ lát nữa ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Sau này ngươi có thể đến đây bất cứ lúc nào ngươi muốn, chỉ cần ngươi tới là ta sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho ngươi.”

“Tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, gần bằng với một người bạn của ta, ta rất thích.” Cát Vũ nói.

Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập, đùng đùng đùng, nghe là biết có điềm chẳng lành rồi.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cả Vương Hạo và Chu Nhã Đình đều run sợ nhìn về phía đó.

“Đến rồi… Người của Bảo gia đến rồi… nhanh quá.” Vương Hạo vô cùng sợ hãi, luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

“Mở cửa đi! Ta biết các ngươi đang ở trong nhà, không mở ta sẽ đạp cửa xông vào.” Một giọng nói thô bạo cất lên.

Chu Nhã Đình căng thẳng, cắn chặt môi, cuối cùng nói: “Ngươi đi mở cửa đi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, có lẽ đây là kết cục của việc ta nuôi nấng một con tiểu quỷ, bây giờ vận rủi đã bắt đầu tìm đến tận cửa rồi.”

Khi Chu Nhã Đình nói điều này, khuôn mặt của cô chợt lộ ra một thoáng phiền muộn.

Vương Hạo thở dài, vỗ đùi, ưỡn a ưỡn ẹo như thân rắn, bước nhanh về phía cửa: “Đến đây đến đây…. Đừng vội, ta sẽ lập tức mở cửa cho các ngươi.”

Vừa nói, cánh cửa đã mở ra, sau đó là bảy tám tên đàn ông to cao to lực lưỡng xông vào phòng, Vương Hạo và Chu Nhã Đình sợ tới mức đứng ở đó không dám nhúc nhích.

Chỉ có Cát Vũ vẫn bình tĩnh ngồi ăn, trông rất ung dung điềm đạm.

Vương Hạo liếc nhìn Cát Vũ, tức giận lắc đầu, đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tư ngồi đó ăn cơm chứ.

Trong số bảy tám người kia, kẻ cầm đầu là một người đàn ông to lớn, để râu quai nón, cao khoảng 1,8m và rất vạm vỡ. Cát Vũ liếc người này, hẳn là kẻ biết võ, sát khí trên người rất đậm, chắc chắn đã giết rất nhiều người rồi.