Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 275




Cát Vũ đã nói rất rõ mọi chuyện rồi, chỉ cần Chu Nhã Đình làm theo lời căn dặn của hắn, cho dù tình hình không thể xoay chuyển hoàn toàn, nhưng cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Người làm trời đều chứng kiến, Chu Nhã Đình quyên hết của cải của mình để giúp đỡ những người nên được giúp đỡ. Đây là việc thiện tích lũy phúc khí, tất nhiên ông trời sẽ không bạc đãi cô.

Về chuyện này, Chu Nhã Đình cũng đồng ý, nói rằng nhất định sẽ làm theo lời căn dặn của Cát Vũ, hơn nữa còn đích thân đi làm. Trong khoảng thời gian này, cô sẽ không nhận bất kỳ hoạt động hay phim ảnh nào, mà tập trung vào công việc từ thiện của mình.

Hắn lấy xác ướp trên giá sách xuống, ước lượng ở trong tay, mới đầu thì cực kỳ nặng, quả nhiên là xác ướp của một đứa trẻ. Cát Vũ nhìn chằm chằm cỗ thi thể đó, phát hiện trên người nó có rất nhiều phù văn bí hiểm mà hắn chẳng hề hay biết, có lẽ là phù văn gia trì của người tu hành Thái Lan, dùng để kiềm chế oán khí của tiểu quỷ này.

Xác ướp của tiểu quỷ cũng là một âm vật, nếu ở bên cạnh người sống cũng sẽ ảnh hưởng rất xấu, nên thứ này không được giữ lại.

“Cô đi lấy một chiếc khay lớn tới đây cho ta.” Cát Vũ quay đầu nhìn Chu Nhã Đình.

Mặc dù Chu Nhã Đình không biết Cát Vũ định làm gì, nhưng vẫn làm theo, cũng may đây là phòng tổng thống, trong phòng đều có đủ mọi thứ, nên Chu Nhã Đình nhanh chóng cầm một chiếc khay tới, đưa cho Cát Vũ.

Cát Vũ đặt chiếc khay xuống sàn, nhanh chóng để xác ướp của đứa bé lên trên, lấy bùa ly hỏa ở trên người ra, miệng thầm niệm mấy khẩu quyết, rồi ném bùa ly hỏa lên trên xác ướp của đứa bé.

Ngọn lửa màu xanh nhanh chóng bao trùm xác ướp của đứa bé, phát ra tiếng nổ lách tách, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đống tro tàn.

Cát Vũ cầm chiếc khay đi đến bên vòi nước, đổ xác ướp của đứa bé xuống cống nước, chiếc khay cũng bị ném vào thùng rác.

“Được rồi, đại cáo thành công, sau này cô không cần phải lo lắng tiểu quỷ kia lại tới quấy rầy cô nữa.” Cát Vũ phủi tay cười nói.

Bây giờ Chu Nhã Đình đã tôn sùng Cát Vũ như một vị thần, một loạt hành động trước đó, cộng thêm bản lĩnh một lá bùa có thể bốc cháy ra ngọn lửa màu xanh, chưa đầy một phút, xác ướp của đứa bé đã bị thiêu rụi thành tro, thật sự quá thần kỳ.

Chu Nhã Đình đã nhìn Cát Vũ bằng đôi mắt nóng rực, phục hắn sát đất.

“Được rồi, chuyện của cô đã được xử lý ổn thỏa, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về đây.” Cát Vũ nói.

Dứt lời, Cát Vũ mở cửa ra đi về phía phòng khách, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, Chu Nhã Đình đã nắm lấy cánh tay Cát Vũ nói: "Cát tiên sinh, ngươi đừng vội đi, ta vẫn chưa trả thù lao cho ngươi mà, ngươi đã giúp ta một chuyện như vậy, ta phải cảm tạ ngươi mới phải."

"Thù lao thì không cần đâu, cô hãy cầm nó đi làm từ thiện đi, như vậy có thể tích lũy thêm nhiều phúc khí. Hơn nữa ta cũng không đến đây vì tiền." Cát Vũ hờ hững nói.

Chu Nhã Đình nghe xong, gần như muốn quỳ xuống trước mặt Cát Vũ, bản lĩnh cao minh, lại hờ hững với danh lợi... Ban đầu, Chu Nhã Đình cũng cực kỳ không tin tưởng Cát Vũ, nếu không phải người nhà họ Lôi và nhà họ Hà đề cử, chắc chắn Chu Nhã Đình sẽ không tới nhờ Cát Vũ.

Bây giờ chứng kiến bản lĩnh và con người của hắn, khiến cô không thể không khâm phục.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hai người ngừng lại, Chu Nhã Đình cất tiếng hỏi: "Ai đó?"

"Là ta, ta là Tiểu Hạo Hạo của cô đây..." Ngoài cửa vang lên một giọng nói, khiến người khác nổi da gà khắp người.

Có lẽ đây là giọng nói của trợ lý Chu Nhã Đình, tên ẻo lả khiến người khác khó chịu đó.

Cửa phòng được mở ra ngay, người đàn ông tầm ba mươi tuổi tự xưng là Tiểu Hạo Hạo uốn éo đi vào phòng.

Khi nhìn thấy Cát Vũ đang đứng trong phòng, nụ cười trên mặt hắn ta biến mất, mà thay vào đó là vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ôi chao, Tiểu Đình Đình ơi, cô thật sự tới tìm tên bảo vệ này à? Hắn thì có thể làm gì cơ chứ? Cô cứ cho hắn một ít tiền để tiễn hắn đi đi. Ta mới liên hệ với một âm dương sư cho cô rồi, chỉ cần cô đồng ý, ngày mai ta sẽ bảo người đó bay qua đây ngay, người này rất lợi hại... Bảo đảm sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện của cô."

Chu Nhã Đình mất kiên nhẫn nói: "Không cần đâu, ngươi đừng bảo người đó đến đây nữa, chuyện của ta đã được giải quyết ổn thỏa rồi."

"Tiểu Đình Đình, cô đừng mắc lừa tên bảo vệ này. Ta nói cho cô biết, mấy tên quỷ nghèo này vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm. Một bảo vệ gác cổng trường đại học thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì đâu đến nỗi đi làm bảo vệ, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, trông còn chưa tới hai mươi tuổi, tục ngữ có một câu rất hay, người trẻ tuổi thì làm việc non tay, cô đừng mắc lừa hắn..."

"Vương Hạo, ngươi hãy ngậm miệng lại cho ta, bây giờ ngươi mau xin lỗi Cát tiên sinh đi. Hắn đã giải quyết chuyện của ta, hiện tại ta đã không sao rồi. Nếu ngươi còn bất kính với hắn một câu nữa, thì ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu." Chu Nhã Đình nhíu mày, cực kỳ không vui nói.

Vương Hạo há hốc mồm, còn che miệng lại bằng một tay, khỏi phải nói là ẻo lả đến nhường nào, Cát Vũ nhìn mà buồn nôn.

"Đình Đình... Đình cục cưng của ta, hôm nay cô làm sao thế? Cô còn nổi giận với ta, trước đây cô đâu như thế... Cô đã bị thằng nhãi này mê hoặc rồi đúng không, hắn đã làm gì cô?"

“Ngươi im đi, mau xin lỗi Cát tiên sinh cho ta, bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Lần này Chu Nhã Đình thật sự nổi giận.

Dù gì hắn ta cũng là người đại diện của Chu Nhã Đình, đi theo cô để kiếm ăn, thấy Chu Nhã Đình thật sự nổi giận, hắn ta rất qua loa nói với Cát Vũ: "Xin lỗi tên bảo vệ, lúc nãy ta đã nặng lời, ngươi đừng để bụng... "

Dứt lời, Vương Hạo giơ tay định vỗ vai Cát Vũ, Cát Vũ vội né sang một bên, nổi da gà khắp người, ngượng ngùng cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, ta không để bụng đâu, ngươi đừng chạm vào ta."

“Vương Hạo, ngươi mau lấy số tiền mà ta bảo ngươi chuẩn bị đưa cho Cát tiên sinh đi.” Chu Nhã Đình nhìn anh nói.

"Trời ơi, Đình Đình! Cô thật sự muốn đưa số tiền ấy cho tên bảo vệ này ư? Là năm trăm vạn cơ đấy..." Vương Hạo không dám tin nói.

“Ngươi mau lấy ra đi!” Chu Nhã Đình khó chịu.

Mặc dù trong lòng Vương Hạo rất không tình nguyện, nhưng vẫn lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho Cát Vũ, lạnh lùng nói: "Nè... Ngươi cầm lấy tiêu đi, ta thật sự không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì với Đình Đình nhà ta, mà khiến cô ấy bị mê hoặc đến điên đảo như thế... "