Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, như vậy Cát Vũ có thể hoàn toàn tĩnh tâm tập trung vào việc tu hành của mình.
Tuy nói hiện tại hắn còn trẻ đã đạt tới cảnh giới tam tiền đạo trưởng, nhưng cách mục tiêu của hắn vẫn một khoảng cách khá xa. Thế gian này người tài còn có người khác tài hơn, núi cao còn có núi khác cao hơn, chỉ có tự thân cường đại mới có thể không sợ hãi bất cứ điều gì.
Nhưng còn một chuyện nữa cứ lởn vởn trong đầu hắn, đó là trong túi trống rỗng, thậm chí không trả nổi tiền thuê nhà cho Tô Mạn Thanh, chắc chắn phải tìm cách kiếm thêm tiền thôi.
Lúc lão già kia để hắn xuống núi chỉ cho mấy chục tệ, tuy rằng bây giờ không phải lo lắng chuyện ăn uống vì đã sắp xếp xong xuôi ở căn tin trường học rồi, nhưng trên người hắn không có đồng nào nên luôn cảm thấy làm gì cũng không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có một người có thể giúp hắn, đó chính là lão Vương, hiệu trưởng trường đại học Giang Thành.
Là hiệu trưởng đại học Giang Thành, chắc chắn lão Vương sẽ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, ở tuổi này nhất định sẽ có rất nhiều sinh viên của mình là kẻ có tiền.
“Mời vào.” Giọng nói sang sảng của hiệu trưởng Vương từ trong phòng vọng ra.
Cát Vũ đẩy cửa đi vào, hiệu trưởng Vương ngẩng đầu lên thấy Cát Vũ bước vào, ông ta lập tức bước ra từ phía sau bàn làm việc và cung kính nói: “Đạo trưởng, ngài lại đây. Dạo này ở trong trường có quen không? Mấy ngày nay ta bộn bề công việc, vẫn chưa đến thăm hỏi được, thật thất lễ.”
“Hiệu trưởng Vương, lần trước ngươi đã nói với ta ở trong trường không nên dùng thân phận đạo trưởng, sẽ không tiện. Ngươi vẫn nên gọi ta là Tiểu Vũ hoặc đội trưởng Cát là được.” Cát Vũ nói xong thì tìm một chỗ rồi tự nhiên ngồi xuống.
Hiệu trưởng Vương vâng dạ liên tục, đứng ở bên cạnh Cát Vũ vội vàng nói lại: “Đạo… không không không... Đội trưởng Cát, lần này ngài đến tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”
“Nếu nói quan trọng thì cũng không có gì, có điều gần đây tình hình kinh tế hơi khó…”
Cát Vũ còn đang nói chuyện, nhưng chưa kịp nói xong, hiệu trưởng Vương đã ngắt lời hắn ngay lập tức và nói: “Đội trưởng Cát, xin chờ một lát…”
Nói xong, hiệu trưởng Vương quay lại bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra mấy nghìn tệ rồi đưa cho Cát Vũ: “Đội trưởng Cát, ngài hãy cầm số tiền này trước đi, nếu không đủ thì ta sẽ đi lấy thêm cho ngài.”
Nhìn thấy hiệu trưởng Vương như vậy, Cát Vũ nhíu mày nói: “Hiệu trưởng Vương, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, lần này ta đến đây không phải để xin tiền mà là để hỏi bên phía ngươi có chuyện gì liên quan đến trừ yêu tróc quỷ không, ta có thể ra mặt giải quyết, sẵn tiện kiếm ít tiền phí vất vả. Vô công bất thụ lộc, sao ta có thể lấy không tiền của ngươi chứ?”
“Đội trưởng Cát, năm đó Tr4n Duyên Chân Nhân đã cứu mạng ta, số tiền này ngài cứ cầm lấy đi, xem như là tấm lòng thành của ta. Vốn ngài hạ mình đến trường bọn ta làm bảo vệ đã khiến ta băn khoăn trong lòng rồi, ngài có bản lĩnh lớn như thế, thật sự là…”
Cát Vũ xua tay nói: “Sư phụ của ta cứu mạng ngươi, đó là chuyện của lão, không liên quan gì đến ta, ta sẽ không lấy số tiền này. Nếu ngươi không giúp được thì ta sẽ tự mình tìm cách vậy.”
Hiệu trưởng Vương khẽ cau mày, đưa tay sờ sờ cổ của mình, một lúc sau mới nói: “Chuyện này ta phải hỏi thăm xem có ai cần ngài giúp không. Hai ngày tới ta sẽ cho ngài một câu trả lời, ngài thấy thế nào?”
“Được, vậy ta sẽ nghe theo lời ngươi.” Cát Vũ nói xong, đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Đúng vậy, bệnh cũ, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Đã đi bệnh viện kiểm tra mấy lần mà cũng chẳng đỡ chút nào, mấy ngày nay đau đến mức không thể ngẩng đầu lên được.” Hiệu trưởng Vương buồn bực nói.
“Chỉ là một vấn đề nhỏ, ta có thể chữa khỏi cho ngươi chỉ trong vài phút.” Cát Vũ nói.
Không phải là Cát Vũ khoe khoang, chữ y của huyền học ngũ thuật, Cát Vũ đã theo học Tr4n Duyên Chân Nhân được mười mấy năm, tuyệt đối có thể nói là thần y.
“Thật sao?” Hiệu trưởng Vương nghi ngờ hỏi.
Cát Vũ liếc ông ta rồi lạnh lùng nói: “Nếu không tin thì thôi, cứ coi như ta chưa nói gì.”
“Không không không... Không phải là ta không tin, mà là ta quá đỗi vui mừng. Chắc chắn bản lĩnh cao đồ của Tr4n Duyên Chân Nhân rất lợi hại, xin đội trưởng Cát ra tay giúp ta trị liệu.” Hiệu trưởng Vương tha thiết nói.
Sau đó Cát Vũ mới bảo hiệu trưởng Vương ngồi trên ghế quay lưng về phía mình, nhưng khi Cát Vũ duỗi tay ra, trong lòng bàn tay chợt lóe lên một luồng ánh sáng vàng, sau một tràng tiếng cạch cạch vang lên, hiệu trưởng Vương cảm thấy tê rần ở cổ, cơn đau đã thuyên giảm đi rất nhiều, toàn thân rất dễ chịu.
Sau đó, Cát Vũ lại lấy ra mấy cây ngân châm mảnh mai, nhanh chóng đâm bảy tám cây kim vào sau gáy ông ta. Hiệu trưởng Vương khẽ rùng mình, trên gáy có một cảm giác tê tê.
Tuy nhiên cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất, Cát Vũ đã nhanh chóng thu lại ngân châm.
“Được rồi, ngươi hãy mau chóng giúp ta hỏi thăm tin tức, có tin gì chỉ cần gọi điện đến phòng bảo vệ là được rồi.”
Nói xong, Cát Vũ đi về phía cửa.
Hiệu trưởng Vương đứng dậy và cử động cổ của ông ta một lúc, cơn đau đã biến đâu mất, đầu óc ông ta cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.
Khi hiệu trưởng Vương kịp nhớ ra thì Cát Vũ đã đi rất xa, ông ta vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhìn theo bóng lưng của Cát Vũ mà kích động nói: “Thần, đúng là thần rồi.”
Trong một căn phòng riêng xa hoa rộng lớn ở Ngọc Hoàng Cung, phía sau bộ ghế sô pha bằng da cao cấp là một vòng những người đàn ông cường tráng trong bộ vest đen.
Đàm gia đang ngồi trên sô pha nhấp một ngụm xì gà, đẩy người đẹp trong tay ra, liếc nhìn Ô Nha đang quấn băng vải bằng ánh mắt u ám.
“Sao vậy, ngay cả một bảo vệ nhỏ nhoi của đại học Giang Thành mà ngươi còn không đối phó nổi, vậy ta cần ngươi làm gì?”
Thân thể Ô Nha run lên bần bật, hoảng sợ nói: “Đàm gia, cái tên bảo vệ đó không phải là người thường, ta đi theo ngài nhiều năm như vậy mà vẫn chưa gặp được người nào đáng sợ đến thế. Trình độ võ thuật của hắn rất cao cường, ta cũng không thể đánh lại, mà hắn lại có thể đánh bại ta chỉ trong hai chiêu. Các ngón tay của ta đã bị bẻ gãy, không những vậy còn bị dập nát hết nữa... Người này thật là đáng sợ.”
“Hai chiêu?” Đàm gia kinh ngạc trợn mắt nói: “Thường người khác sẽ bại dưới tay của ngươi không quá hai chiêu, giờ ngươi lại bị người ta đánh bại chỉ bằng hai chiêu ư?”
“Trương Tam Hổ đâu?”
“Tên nhóc đó điên rồi, còn đang hôn mê trong bệnh viện. Ta nghĩ tên bảo vệ kia không chỉ có võ công cao cường mà rất có thể biết một ít kỳ môn đạo thuật. Ta vừa thấy hắn đốt một lá bùa, Trương Tam Hổ bèn nổi điên, cứ ôm đèn đường mà đập đầu vào đó đến mức máu chảy ròng ròng.” Ô Nha sợ hãi nói.
“Ha ha… Chuyện này càng ngày càng thú vị. Ở trên đất Giang Thành này mà có người dám động đến ta, thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi mà. Muốn nói đến việc biết được kỳ môn đạo thuật, đúng là họ Đàm ta biết được một người, tên nhóc đó sắp nếm mùi đau khổ rồi.”
Ánh mắt của Đàm gia lạnh lùng hiểm độc rồi cười khẩy.
Ô Nha há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, ấn tượng về Cát Vũ trong lòng hắn ta chính là cực kỳ đáng sợ, ngẫm lại không rét mà run.