Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 269




Chu Nhã Đình vừa dứt lời, tên ẻo lả ở bên cạnh kia đã lên tiếng: "Đình Đình... sao cô cứ phải tìm hắn... Ta..."

“Câm mồm!” Chu Nhã Đình bỗng quát lớn, tên ẻo lả kia lập tức im bặt.

Nói xong, Chu Nhã Đình khẽ thút thít.

Vừa nghe thấy tiếng khóc của cô gái, trong lòng Cát Vũ hơi dao động, hắn hít sâu một hơi nói: "Thôi được rồi, lát nữa hãy cử người tới đón ta đi."

Chu Nhã Đình nghe vậy thì kích động nói: "Được, được... Ta sẽ cử người đến đón ngươi ngay. Nửa tiếng sau, ở cổng trường Đại học Giang Thành, một chiếc Mercedes-Benz có biển ba số tám ở cuối, ngươi cứ ngồi thẳng lên đó là được."

Cát Vũ đáp lại, Chu Nhã Đình lại cảm ơn rối rít, lúc này Cát Vũ mới ngắt máy.

Cát Vũ ở trong phòng bảo vệ chưa được bao lâu thì một chiếc Mercedes-Benz ngừng ở cổng trường, bấm còi hai lần, Cát Vũ đi tới bên cạnh chiếc xe, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước xuống xe, hỏi Cát Vũ có phải Cát tiên sinh không.

Nhìn cách ăn mặc của người này, có lẽ là vệ sĩ của Chu Nhã Đình.

Cát Vũ đáp lại, người kia liền mời Cát Vũ lên xe, xe nhanh chóng rời khỏi thành phố Giang Thành, đi thẳng lên đường cao tốc.

Cát Vũ hơi khó hiểu nên hỏi tài xế đi đâu thế, tài xế nói là đến tỉnh Nam Giang,  Chu tiểu thư đang nghỉ ngơi ở khách sạn Quốc Tân tỉnh Nam Giang.

Thành phố Giang Thành cách trung tâm tỉnh Nam Giang không xa, khoảng tầm hai tiếng đi xe, nên Cát Vũ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ngồi trong xe chợp mắt một lát.

Lúc đến khách sạn Quốc Tân tỉnh Nam Giang, đã hơn mười giờ tối.

Tài xế đậu xe xong mới khách sáo mời Cát Vũ đi theo hắn ta.

Hai người bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn Quốc Tân. Người kia dẫn Cát Vũ đi một vòng quanh tầng, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng ở bên cạnh, khẽ gõ cửa, khách sáo nói: "Chu tiểu thư, Cát tiên sinh đã tới rồi."

Bên trong đáp lại: "Cửa không khóa, cứ vào thẳng là được."

Là giọng nói của Chu Nhã Đình.

Vệ sĩ đó nói với Cát Vũ: "Cát tiên sinh vào trong đi."

Cát Vũ gật đầu, nhanh chóng mở cửa ra đi vào, trong phòng tối đen như mực, không hề bật đèn.

“Cát tiên sinh, ngươi đóng cửa lại được không?” Bên trong vọng ra giọng nói của Chu Nhã Đình.

Cát Vũ tiện tay đóng cửa lại.

Chu Nhã Đình ở trong phòng tổng thống rất rộng rãi, cũng may Cát Vũ có năng lực nhìn ban đêm, mặc dù trong phòng rất tối nhưng Cát Vũ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ đồ đạc ở bên trong.

Xuyên qua một hành lang dài, Cát Vũ nhìn thấy một cô gái đang ngồi quay lưng về phía mình trên sofa trong phòng khách với ánh sáng yếu ớt, nhìn bóng lưng có lẽ là Chu Nhã Đình.

Cát Vũ vội đi tới nói: "Chào Chu tiểu thư, ta đến rồi."

“Cát tiên sinh, mời ngồi.” Chu Nhã Đình khách sáo nói.

Cát Vũ híp mắt nhìn Chu Nhã Đình, vội vàng mở thiên nhãn ra, phát hiện tà khí bám trên người cô còn nồng nặc hơn cả ban ngày, khiến Cát Vũ không khỏi giật mình, oán khí nặng như vậy, quả thật hơi đáng sợ, người bình thường sẽ chịu không nổi.

Để nhìn rõ tình trạng của Chu Nhã Đình, Cát Vũ dứt khoát ngồi xuống sofa đối diện với Chu Nhã Đình, nhưng lúc Cát Vũ nhìn Chu Nhã Đình một lần nữa thì phát hiện ra trên mặt cô đang che một lớp lụa trắng, trông rất thần bí.

“Trong phòng tối quá, ta bật đèn được không?” Cát Vũ hỏi.

“Đừng… cứ để vậy đi, ta không thích bật đèn lắm.” Chu Nhã Đình hơi sợ sệt nói.

“Đã muộn thế này rồi, sao Chu tiểu thư còn đeo khăn che mặt?” Cát Vũ tò mò hỏi tiếp.

“Ta… ta hơi sợ lạnh.” Chu Nhã Đình ấp úng trả lời.

Cát Vũ rất bất đắc dĩ, trời như thế này thì làm sao có thể lạnh được, rõ ràng đây chỉ là cái cớ.

Lần này, Cát Vũ cũng không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: "Chu tiểu thư, nếu cô đã mời ta tới đây, thì hy vọng rằng cô có thể nói thật cho ta biết, bằng không ta thật sự không có cách nào cứu được cô, tình huống của cô hơi đặc thù, trước giờ ta chưa từng gặp qua."

Chu Nhã Đình khẽ run lên, hình như hơi hoảng hốt lo sợ, hoàn toàn khác với lúc ban ngày.

Cô do dự một lúc, như đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, mới khẽ nói: "Cát tiên sinh, ta hy vọng ngươi không được nói với bất cứ ai về chuyện ta sắp nói với ngươi, ngươi cũng biết đấy, ta là người của công chúng, ngộ nhỡ tiết lộ một số chuyện ra bên ngoài thì cả đời này ta sẽ tiêu tan."

“Được, ta hứa sẽ không nói với bất kỳ ai, nhưng cô phải nói thật cho ta biết.” Cát Vũ nói.

Chu Nhã Đình gật đầu, từ từ tháo lớp khăn che mặt ra, Cát Vũ nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra da của Chu Nhã Đình trắng bệch một cách bất thường, giống như tờ giấy trắng. Nước da của cô vốn đã rất trắng rồi, bây giờ lại trắng một cách đáng sợ, thoạt nhìn giống như bị suy dinh dưỡng.

Chu Nhã Đình tháo khăn che mặt xong thì bắt đầu c0i quần áo, đầu tiên là cởi áo ngoài lộ ra áo lót bên trong.

Cát Vũ thấy thế thì ngẩn người, hơi hoảng loạn nói: "Chu tiểu thư, cô đang làm gì thế? Chúng ta có gì thì cứ từ từ mà nói, sao đang yên đang lành cô lại c0i đồ ra làm gì?"

Chu Nhã Đình không ngừng tay lại, mà hờ hững nói: "Ta cho ngươi xem vết thương trên người ta, ngươi sẽ biết chuyện gì đang diễn ra. Mấy ngày nay ta sắp bị thứ kia giày vò đến phát điên rồi…”

Lúc nói, Chu Nhã Đình đã cởi hết bộ đồ cuối cùng trên người ra, cứ thế phơi bày một cách tr4n trụi trước mặt Cát Vũ.

Cát Vũ chưa từng trải qua chuyện như thế này, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn nhìn nhưng lại không dám, đành phải quay đầu nhìn chỗ khác nói: "Chu tiểu thư, cô cứ mặc đồ vào trước đã, thật ra không cần phải làm vậy đâu..."

"Cát tiên sinh, ngươi cứ nhìn đi rồi sẽ biết chuyện gì đang diễn ra..." Chu Nhã Đình van nài nói.

Nghe cô nói thế, hình như là có chuyện gì đó, Cát Vũ đành phải quay đầu lại nhìn, nhưng hắn vừa nhìn đã trợn tròn mắt, không khỏi hít ngụm khí lạnh.