Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 265




Bạch Triển cau mày, hình như nghĩ tới điều gì đó, đột ngột hỏi: "Lúc nãy ngươi nói sư phụ Giáng Đầu Sư ở nước Thái là ai?"

"Sư phụ ta là Giáng Đầu Sư Nùng Lam rất nổi tiếng ở Đông Nam Á, các ngươi có thể đi tới Đông Nam Á để nghe ngóng, sư phụ ta cực kỳ nổi tiếng. Ta đã bỏ ra mấy trăm vạn để bái sư, là đệ tử tâm đắc của ông ấy. Nếu để sư phụ của ta biết các ngươi thật sự giết ta, e rằng các ngươi sẽ gặp rắc rối lớn, không bằng lần này các ngươi hãy cho ta đi, ta bảo đảm sẽ không đặt chân lên đất Hoa Hạ nữa..."

Vương Đại Phú nhanh trí, chợt nghĩ đến sư phụ của mình. Sư phụ là Giáng Đầu Sư cực kỳ lợi hại ở Đông Nam Á, bản lĩnh cao minh hơn mình rất nhiều. Hắn ta thầm nghĩ nếu nhắc đến sư phụ, có lẽ mấy người Bạch Triển cũng sẽ kiêng dè đôi chút.

“Ta thật sự không biết Nùng Lam là ai, nhưng ta biết Lạp Ông - Giáng Đầu Sư đứng đầu Đông Nam Á, không biết ngươi có quen lão ta hay không?” Bạch Triển khẽ cười hỏi.

"Ta biết, ta biết... Lạp Ông là sư gia của ta, Nùng Lam là tam đệ tử của Lạp Ông. Không ngờ vị đại ca này lại biết sư gia của ta... Vậy thì quá tốt rồi..." Vương Đại Phú như tóm được nhánh cỏ cứu mạng, kích động nói. 

"Nhớ lại năm đó, Lạp Ông kia suýt hại chết toàn bộ Cửu Dương Hoa Lý Bạch bọn ta, cuối cùng lại chết trong tay bọn ta. Đó không phải là tên tốt lành gì." Bạch Triển hờ hững nói.

Vương Đại Phú nghe xong thì sợ đến mức cả người run rẩy, không dám tin nói: "Ngươi... Ngươi là người nào trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch..."

“Ta là Bạch Triển!” Bạch Triển hờ hững đáp.

Vương Đại Phú vừa nghe thấy người này là Bạch Triển thì sợ đến mức mặt mày tái mét. Hơn một năm trước, sư gia Lạp Ông của gã ta - Giáng Đầu Sư đứng đầu Đông Nam Á đã chết trong tay Cửu Dương Hoa Lý Bạch.

Cái tên Cửu Dương Hoa Lý Bạch này không chỉ nổi tiếng ở Hoa Hạ, mà còn ở các nước trong khu vực Đông Nam Á.

Vương Đại Phú sống ở Đông Nam Á, nên không thể nào không biết đến cái tên Cửu Dương Hoa Lý Bạch này.

Nếu biết Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch đang ở đây, hơn nữa còn là bạn của Cát Vũ, thì có cho gã ta một trăm cái lá gan, gã ta cũng không dám đến đây tìm đường chết.

Thấy Vương Đại Phú sợ đến mức mặt mày tái mét, Bạch Triển ngẩng đầu nhìn Cát Vũ, trầm giọng hỏi: "Cát Vũ sư đệ, ngươi còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?"

Cát Vũ lắc đầu đáp: "Hết rồi."

Vừa dứt lời, Dương Phàm bỗng vung tay, đánh thẳng vào đầu Vương Đại Phú, cả người Vương Đại Phú khẽ run lên, chưa kịp r3n ri đã chết ngay tại chỗ.

"Tiểu sư đệ của ta đồng ý sẽ không giết ngươi, nhưng tiểu tỷ tỷ ta thì không. Chỉ cần nhìn thấy ngươi luyện hóa thi anh, thì ta đã biết ngươi đã hại chết bao nhiêu mạng người rồi. Sao có thể để ngươi tiếp tục sống sót cơ chứ?" Dương Phàm trầm giọng nói.

Cô gái này thật dứt khoát, một chưởng đánh chết Vương Đại Phú luôn.

Sự việc đến đây là kết thúc, Bạch Triển thở dài nói: "Hôm nay ta thật sự rất mệt, lúc nãy còn sử dụng lực tinh huyết, có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục. Ta phải quay về thành phố Thiên Nam trước để tĩnh dưỡng một khoảng thời gian."

“Cảm ơn Bạch đại ca đã giúp đỡ. Nếu hôm nay ngươi không tới, chắc chắn ta sẽ không thể nào giải quyết được nữ quỷ Phượng Di này.” Cát Vũ chân thành nói.

"Người nhà với nhau cần gì phải nói lời khách sáo. Sau này chúng ta là huynh đệ với nhau rồi, đừng nói những lời như vậy nữa. Nói không chừng sau này ta cũng cần đến sự giúp đỡ của ngươi. Lăn lộn trên giang hồ, lấy danh nghĩa làm đầu, nên giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm."

Nói đến đây, Bạch Triển ngừng một lát rồi nói tiếp: "Ta ở thành phố Thiên Nam xa xôi, nên vợ con của Lý đại ca sẽ giao cho ngươi chăm sóc, hơn nữa trong tòa nhà Dương Lâu này bị nhiễm quá nhiều âm sát chi khí, cũng cần ngươi từ từ xử lý sạch sẽ. Mọi chuyện đều trông cậy vào ngươi đó."

“Bạch Triển đại ca cứ yên tâm, mấy chuyện này cứ giao cho ta, ta cũng không thể rời khỏi thành phố Giang Thành ngay được.” Cát Vũ đáp.

"Tiểu Vũ, ngươi định làm gì với tên Thần gia tỉnh Nam Giang kia? Ông ta năm lần bảy lượt gây sự với ngươi, chắc chắn lần này cũng không chịu để yên. Ngươi có cần tiểu tỷ tỷ giúp ngươi trừ khử kẻ thù này không?" Dương Phàm nói.

Nhưng Cát Vũ lại lắc đầu đáp: "Hai người đã giúp ta rất nhiều rồi, việc còn lại cứ giao cho ta. Ta sẽ tự xử lí Thần gia này."

“Được rồi, ngươi còn trẻ, cần phải rèn luyện một phen. Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể gọi cho ta bất cứ lúc nào, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.” Bạch Triển lại nói.

Mọi người vừa nói vừa rời khỏi tòa nhà Dương Lâu.

Lúc đi tới rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường học, cả người Bạch Triển đã mất hết sức sống.

Trước đó hắn ta sử dụng lực tinh huyết, bây giờ đã bắt đầu phản phệ. Lúc nãy đối đầu với mấy lão đạo Đại Hình Đường Long Hổ Sơn, Bạch Triển vẫn luôn gắng gượng. Hắn ta có thể gắng gượng đến bây giờ đã cực kỳ vất vả rồi.

Cát Vũ dìu hắn ta đến cổng trường, sau khi tìm thấy xe thì nhét Bạch Triển vào trong.

Vừa lên xe, Bạch Triển đã nhắm mắt lại, không nói gì nữa, có lẽ hắn ta đang điều chỉnh cơ thể.

Dương Phàm nhìn Cát Vũ nói: "Tiểu Vũ, ta đưa tiểu sư đệ về thành phố Thiên Nam trước. Có lẽ phải tới hiệu thuốc nhà họ Tiết ở Hồng Diệp Cốc điều dưỡng vài ngày. Nếu ngươi có chuyện gì thì gọi cho bọn ta."

Cát Vũ gật đầu, vẫy tay với bọn họ: "Được rồi, nhớ giữ liên lạc bất cứ lúc nào."

Dương Phàm mỉm cười với Cát Vũ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh. Cô cũng vẫy tay với Cát Vũ và khởi động xe.

Cát Vũ nhìn Dương Phàm, thầm nghĩ cô sắp rời đi rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại hơi buồn bã.

Dương Phàm đã lái xe đi xa, nhưng Cát Vũ vẫn đứng ngây ra đó, đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất ở cuối phố, vẫn không chịu rời đi.

Không ngờ trong lòng hắn lại hơi luyến tiếc, một cảm giác mà trước giờ chưa từng có.

Không biết đến khi nào hắn mới có thể gặp lại Dương Phàm.

Cát Vũ không khỏi thở dài thầm nghĩ.

Tối nay hắn cũng tiêu hao không ít linh lực, hơn nữa vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, cần điều dưỡng một khoảng thời gian, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.

Lần này, Giáng Đầu Sư đến từ Đông Nam Á mà Thần gia cử đến để đối phó với hắn đều bị giết sạch, có lẽ hắn sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian. Cát Vũ đã cực kỳ chán ghét Thần gia bám mãi không buông này, cho dù ông ta không tới gây sự với hắn nữa thì hắn cũng định trừ khử ông ta.

Con đường phía trước không hề dễ dàng, Cát Vũ vừa đi về phía khu dân cư Cổ Lan, vừa nghĩ đến những chuyện rối ren phức tạp gần đây.